Chương 428: Đồ nhi hãy làm chủ cho sư phụ! (3)
Lời của Bắc Đẩu thánh chủ khiến Tử Phủ thánh chủ mắt sáng rỡ.
Đúng vậy!
Tuy rằng bổn tọa không đánh lại Trương Long Uyên ngươi nhưng đệ tử của bổn tọa lại có tư chất đại đế.
Có câu sư tôn như cha, Thiếu Huyền và bổn tọa có tình sâu nghĩa nặng như cha con ruột vậy.
Hiện giờ bổn tọa bị Trương Long Uyên sỉ nhục, bổn tọa nhất định phải bảo Thiếu Huyền đến Thần Tiêu Thánh Địa càn quét thế hệ cùng cấp để lấy lại mặt mũi.
Đồ nhi, con nhất định phải làm chủ cho vi sư!
Nghĩ đến đây, Tử Phủ thánh chủ hít sâu một hơi để nội tâm bình tĩnh lại.
Tiên quang tím đậm lại bao phủ cơ thể ông ta lần nữa, khiến ông ta trở nên oai hùng và vĩ đại hơn hẳn.
Ông ta chỉ tiến một bước mà đã vượt qua không gian hàng trăm nghìn mét và xuất hiện trong Thánh Chủ điện của Tử Phủ Thánh Địa, sau đó ông ta truyền một luồng thần niệm về phía núi thánh tử.
"Thiếu Huyền, may chóng đến gặp vi sư."
Một lát sau, sáu con giao long kéo chiến xa màu vàng xuất phát từ đỉnh núi thánh tử Tử Phủ, kế đó vượt qua khoảng cách chục nghìn mét đến núi thánh chủ, có thể nói thanh thế rất lớn.
"Đệ tử bái kiến sư tôn."
Một chàng trai oai hùng chậm rãi bước xuống chiến xa.
Y mặc Hắc Long Thánh Giáp, tay cầm Phương Thiên Long Kích, sau lưng còn hiện dị tượng Long Thần Ngạo Cửu Thiên.
Dáng vẻ siêu phàm như thần vương thiếu niên của y khiến nội tâm đang chìm trong đau buồn của Tử Phủ thánh chủ được an ủi phần nào.
Tuy rằng bổn tọa bị bêu xấu là "Thánh tử Tử Phủ bị thánh tử Thần Tiêu ép thảm nhất lịch sử" nhưng đệ tử của bổn tọa lại có thiên phú và tư chất tuyệt thế.
Thiếu Huyền đã được định sẵn là sẽ vô địch một thời đại, đồng thời áp chế người cùng thế hệ đến nỗi không dám xưng tôn.
Đệ tử của bổn tọa sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội nỗi khuất nhục mà bổn tọa từng chịu đựng!
Tử Phủ thánh chủ nghĩ đến đây bèn lên tiếng chậm rãi: "Thiếu Huyền, gần đây con điều hòa tu vi thế nào rồi?"
Tề Thiếu Huyền lộ vẻ tự tin tuyệt đối: "Bẩm báo sư tôn, gần đây đệ tử đã khiêu chiến bảy thánh địa liên tục."
"Thánh tử trên bảng Kim Đan đều không thể tiếp được quá mười chiêu của đệ tử, thánh tử Thái Hư Vương Thần Hư còn mất tích luôn rồi."
"Chắc hẳn hắn ta nghe nói đệ tử đã hoàn thành Kim Đan mười vòng nên chạy trối chết rồi! Ha ha ha ha ha!"
Tử Phủ thánh chủ nở nụ cười của người cha già khi nhìn dáng vẻ tùy ý và đường hoàng của Tề Thiếu Huyền.
Chuyện đắc ý nhất cuộc đời ông ta là nhận người đệ tử Tề Thiếu Huyền này.
Đương nhiên, tuy trong lòng ông ta đang rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì phong độ.
Giọng nói bình tĩnh của Tử Phủ thánh chủ truyền ra từ lớp tiên khí tím: "Tốt lắm, Thiếu Huyền quả là có tư chất của đại đế."
"Dù con chỉ nỗ lực ba phần mười người khác nhưng vẫn có thể tung hoàng vô địch so với người cùng cấp, nhưng con phải nhớ mục tiêu của mình không chỉ là vô địch đương đại."
"Mục tiêu của con là đạt cơ sở chí tôn vô thượng, sau này đột phá cảnh giới Đại Đế, do vậy phải tránh tự mãn."
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi: "Đệ tử hiểu rồi, thiên kiêu trên thế gian này đều là mây bay, chỉ có bản thân mới là kẻ thù lớn nhất của mình."
Tử Phủ thánh chủ rất vui mừng.
Ông ta cười nói: "Tốt lắm, đã vậy thì Thiếu Huyền hãy đến Thần Tiêu Thánh Địa xem thử xem!"
"Thần Tiêu Thánh Địa trong thời đại này sở hữu khí vận siêu phàm, trước có một rồng, một hổ, một kỳ lân, giờ lại thêm một Thẩm Thiên nữa."
"Bổn tọa muốn con lấy một đánh bốn, hoàn toàn trấn áp khí vận của Thần Tiêu, từ đó tạo khí thế vô địch cho mình."
"Con có thể làm được chứ?"
Phương Thiên Long Kích trong tay Tề Thiếu Huyền khẽ rung, tinh thần chiến đấu hiện rõ trên mặt.
Y nở nụ cười: "Hy vọng bốn người bọn họ có thể hợp sức tạo chút niềm vui cho đệ tử, bằng không..."
"Vô địch thật sự quá cô đơn."
Tại trấn nhỏ từng là địa điểm của tháp Chiến Thần cách tiểu thế giới Thần Tiêu hơn trăm dặm.
Một đám người tu tiên đông như kiến đang tụ tập lại và nghị luận ầm ĩ, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoặc vui, hoặc buồn, hoặc lo lắng.
"Đại sư huynh, sư phụ bị tháp Chiến Thần bắt đi."
"Nhị sư huynh, sư phụ bị tháp Chiến Thần bắt đi."
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư phụ bị tháp Chiến Thần bắt đi."
"Tiểu sư muội à! Chúng ta là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, sao giờ muội lại mất rồi!"
"Ha ha ha ha ha, con lừa ngu ngốc chết tiệt dám cướp sư thái với bần đạo, tốt nhất là chết trong tháp Chiến Thần luôn đi nhé!"
Vài canh giờ trước, trấn nhỏ có tháp Chiến Thần này vốn còn đang hài hòa như thường, người muốn chụp hình thì chụp, người muốn rèn luyện thì luyện.
Thế nhưng tháp Chiến Thần đột nhiên bay lên, đánh rách không gian rồi chui vào trong mất tiêu, không ai biết nó đi đâu.
Ngay sau đó, cả trấn nhỏ đều sôi sùng sục.
Tất cả mọi người đều liên hệ với đệ tử và trưởng lão của Thần Tiêu Thánh Địa hòng đòi một lời giải thích.
Suy cho cùng, người thân, sư trưởng, đạo lữ lẫn tình địch của mọi người đều ở trong tháp, biến cố kỳ lạ của tháp Chiến Thần thật sự đã khiến bọn họ bất an trong lòng.
May mà bọn họ không lo lắng quá lâu.
Bởi vì không gian lại nứt toác lần nữa, kế đó tháp Chiến Thần cũng tái xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơn nữa, những vị thiên tôn và thánh giả tỏa ra khí thế mạnh mẽ cũng cùng xuất hiện với tháp Chiến Thần.
Đùng!
Tháp Chiến Thần rơi xuống đất làm cả trấn nhỏ rung rung ba lần.
Những bóng người bay ra khỏi tháp Chiến Thần rồi rơi xuống mặt đất của trấn nhỏ, không ai bị thương cả.
Trong đó bao gồm cả Phương Thường và Lý Thương Lan vốn đang đánh cuộc trong tháp Chiến Thần. Lúc này cả hai đều hơi ngẩn ngơ.
Đặc biệt là Lý Thương Lan vừa rời khỏi tháp Chiến Thần và nhìn thấy Thẩm Thiên thì lập tức rùng mình theo phản xạ có điều kiện, ngay cả kiếm tâm cũng rung lên.
Không còn cách nào khác, trời mới biết ông ta đã trải qua những gì trong tháp Chiến Thần.