Chương 427: Đồ nhi hãy làm chủ cho sư phụ! (2)
Nếu Tử Phủ thánh chủ chỉ có thể đáng ngang tay với Thần Tiêu thánh chủ thì chắc hẳn ông ta sẽ đánh không lại Thần Tiêu thánh chủ.
Bắc Đẩu thánh chủ nghĩ đến đây bèn cười nói: "Cổ quốc vô lượng nằm giữa Thần Tiêu Thánh Địa và Tử Phủ Thánh Địa nên không có liên quan quá lớn đến Bắc Đấu Thánh Địa ta đây."
"Nếu Tử Phủ thánh chủ không tham gia cuộc vây quét này thì dĩ nhiên bổn tọa sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Tử Phủ thánh chủ, cáo từ."
Dứt lời, Bắc Đẩu thánh chủ sử dụng Tinh Quang Độn Thuật biến cơ thể thành ánh sao rồi đuổi theo Tử Phủ thánh chủ đã hóa thành luồng sáng bảy màu trước đó.
Mâu thuẫn "chia phần" vốn diễn ra trong không khí giương cung bạt kiếm ban đầu lại kết thúc theo kiểu đầu voi đuôi chuột một cách khó hiểu.
Những người bên cạnh đều chẳng hiểu nổi Tử Phủ thánh chủ đang suy nghĩ gì.
...
Một luồng sáng tím xẹt qua bầu trời Tử Phủ Thánh Thành, thành nằm trong phạm vi quản lý của Tử Phủ Thánh Địa, hơn nữa sau lưng còn có một ánh sao đuổi theo sát.
Rất nhanh sau đó, ánh sao chặn trước luồng sáng màu tím và hiện ra bóng dáng của Bắc Đẩu thánh chủ.
Ông ta ngăn cản Tử Phủ thánh chủ rồi bất đắc dĩ hỏi: "Tử Phủ đạo huynh, rõ ràng chúng ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi mà, tại sao đạo huynh không nhân cơ hội này ra oai phủ đầu Thần Tiêu Thánh Địa và Dao Trì Thánh Địa?"
Giọng nói thản nhiên của Tử Phủ thánh chủ truyền ra từ trong luồng sáng tím đậm: "Tuy rằng Thần Tiêu Thánh Địa và Tử Phủ Thánh Địa luôn bất hòa nhưng xét đến cùng thì đều vì thánh địa cả. Thần Tiêu Thánh Địa và Dao Trì Thánh Địa đã mạo hiểm tính mạng để giết mấy vị thánh giả tà giáo, thậm chí là cả Vô Sinh Pháp Vương."
"Như vậy, dĩ nhiên là tất cả thu hoạch từ cuộc vây quét tà giáo sẽ thuộc về bọn họ, bổn tọa không thể làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy!"
Bắc Đẩu thánh chủ: "???"
Gì?
Huynh đệ, ngươi biết liêm sỉ như vậy từ bao giờ thế?
Hơn nữa, chẳng phải ban đầu là do ngươi đến chỗ bổn tọa nhờ bổn tọa hỗ trợ vây đánh Thần Tiêu Thánh Địa à?
Sao bây giờ lại như bổn tọa đang khích bát chia rẽ vậy? Gì mà không thể làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bộ lương tâm của ngươi không đau à?
Đợi đã.
Bỗng nhiên, Bắc Đẩu thánh chủ như nghĩ đến gì đó nên hỏi: "Đạo huynh thật sự đánh ngang tay với Trương Long Uyên à?"
Tử Khí Tiên Quang trên người Tử Phủ thánh chủ nhấp nhô dữ dội, sau đó là giọng nói hơi hoảng hốt vang lên: "Khụ khụ, đương... Đương nhiên là ngang tay."
Nét mặt của Bắc Đẩu thánh chủ trở nên kỳ quái: "Chúng ta đã là huynh đệ một nghìn năm rồi, đạo huynh cảm thấy mình có thể giấu giếm bổn tọa à? Đừng nói là đạo huynh lại bị đánh nhé!"
Lời nói của Bắc Đẩu thánh chủ vừa như đâm vào tầng phòng ngự cuối cùng của Tử Phủ thánh chủ, vừa như lột đồ trong của ông ta ra vậy.
Ông ta run rẩy, tiên khí màu tím ngoài cơ thể lập tức bay tán loạn.
Gương mặt bầm dập đến nỗi không nỡ nhìn xuất hiện trước mặt Bắc Đẩu thánh chủ, ông ta suýt thì không nhận ra được vị huynh đệ một nghìn năm của mình.
Đối với thánh giả mà nói, cho dù gãy tay gãy chân cũng có thể hồi phục như cũ trong thời gian ngắn.
Thế nhưng vết thương trên mặt Tử Phủ thánh chủ lại ẩn chứa sức mạnh pháp tắc tiên đạo.
Trước khi sức mạnh pháp tắc này bị xua tan, Tử Phủ thánh chủ không thể nào khôi phục lại được.
Tử Phủ thánh chủ rưng rưng nước mắt nóng: "Trương Long Uyên ông ta... Ông ta khinh người quá đáng!"
"Ông ta dùng Hỗn Nguyên Thần Lôi đánh bổn tọa hơn ba trăm lần, hơn nữa... Hơn nữa lần nào cũng đánh vào mặt của bổn tọa."
Bắc Đẩu thánh chủ giật giật khóe môi, dường như có thể loáng thoáng tưởng tượng ra hình ảnh khi ấy: "Ông ta quá đáng thế mà đạo huynh không phản công sao?"
Mắt Tử Phủ thánh chủ càng đỏ hơn: "Bổn tọa đánh không lại ông ta, ông ta... Ông ta vừa đánh vừa niệm kinh nên tất cả đòn tấn công của bổn tọa đều bị cản lại."
"Sau đó, ông ta ngưng tụ ra một sợi xích thánh trật tự rồi treo ngược bổn tọa lên mà đánh, bổn tọa... Bổn tọa chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy!"
Tử Phủ thánh chủ nói đến phần sau thì suýt khóc.
Mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay hoàn toàn khác với dự đoán của ông ta.
Chẳng phải Thần Tiêu Thánh Địa không có văn cấm nên đệ tử nòng cốt không thể nối nghiệp à?
Sao cái tên Trương Long Uyên này lại còn mạnh hơn cả khi chưa thăng lên cấp thánh thế? Còn có thiên lý, còn có nhân tính không?
Tuy nhiên, lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc.
Ông ta bị đánh ba trăm phát mà lại không có nơi than tủi thân!
Bổn tọa khổ quá mà!
Bắc Đẩu thánh chủ hoảng sợ trước vết thương trên mặt Tử Phủ thánh chủ.
May mà trước đó ông ta không nhảy ra, bằng không người bị vả mặt như điên sẽ là ông ta.
Bắc Đẩu thánh chủ dở khóc dở cười: "Không ngờ Trương Long Uyên sống khiêm tốn suốt mấy trăm năm qua lại có tu vi thâm sâu khó lường như vậy."
Tử Phủ thánh chủ nhìn chằm chằm vào Bắc Đẩu thánh chủ: "Bổn tọa đã bị ông ta đánh thành thế này mà đạo huynh còn khen hắn nữa, bổn tọa phải tuyệt giao với đạo huynh!"
Bắc Đẩu thánh chủ giật giật khóe miệng, sau đó chợt nghĩ đến gì đấy: "Khụ khụ, thật ra Tử huynh không cần phải căm uất khó chịu như vậy."
"Bổn tọa có một cách giúp Tử huynh xả giận, không biết Tử huynh có hứng thú hay không?"
Tử Phủ thánh chủ nửa tin nửa ngờ: "Cách gì, nói nghe thử xem?"
Bắc Đẩu thánh chủ cười nói: "Có câu cha nợ con trả, nếu Tử huynh không đánh lại Thần Tiêu thánh chủ thì..."
Bắc Đẩu thánh chủ cảm nhận được oán khí ngập tràn trong không khí ngày càng đậm hơn bèn nhắm mắt nói tiếp: "Chi bằng gửi gắm hy vọng vào đời tiếp theo đi!"
Tử Phủ thánh chủ u oán nói: "Tên nhóc nhà ta cũng không đánh lại Trương Vân Đình, ngay cả Trương Vân Hi cũng không kia kìa."
Bắc Đẩu thánh chủ bất đắc dĩ phản bác: "Chưa chắc phải là hậu duệ có huyết thống, đệ tử cũng được mà!"
"Thiếu Huyền hiền chất là thiên kiêu tuyệt thế nghìn năm hiếm gặp có thể ngộ ra Kim Đan thập chuyển, hiền chất đã được định sẵn là vô địch so với người cùng cấp."
"Hiện giờ Thiếu Huyền hiền chất đánh khắp Đông Hoang, thiên kiêu trong các thánh địa đều bị đánh bại và mất đi danh tiếng, sao Tử huynh không cho hiền chất đến Thần Tiêu Thánh Địa khiêu chiến ra oai?"