Chương 437: Long Thái tử Bắc Hải, tam anh chiến Thiếu Huyền (5)
Lúc này hai người liên thủ toàn lực ứng phó, hơn nữa ai nấy đều mang theo tư thế liều mạng khiến trong lòng Tề Thiếu Huyền hơi run rẩy.
Ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, hai người này đánh nhau hung hãng quá.
Với lại, Tề mỗ ta có đào một tổ nhà các ngươi đâu mà các ngươi tức giận quá vậy?
Tuy nhiên, trong lòng ấm ức thì ấm ức nhưng thân là Thánh tử đứng đầu thì dù có khó khăn đến mấy miệng cũng không thể thốt ra mấy lời thô tục.
“Hay lắm, đánh đã lắm, không ngờ sức chiến đấu của Thần Tiêu Thánh nữ cũng nằm ngoài dự đoán của Tề mỗ.”
“Nhiệt huyết của Tề mỗ lâu lắm mới sôi trào như vậy, còn có thể mạnh hơn chút nữa không?”
“Nếu chỉ có như vậy vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ!”
Vừa dứt lời, Tề Thiếu Huyền âm thầm thiêu đốt một lượng lớn pháp lực trong cơ thể, hai trảo của thần long tử khí tăng vọt lao đánh Phương Thường và Trương Vân Hi bay ra ngoài.
Thần uy trông có vẻ vô song.
Đáng tiếc loại bộc phát này không có bất kỳ ý nghĩa gì, vì pháp lực mà y phải tiêu hao hoàn toàn vượt xa chiến quả đạt được.
Nhưng mà nếu lúc đầu đã nói những câu huênh hoang thì giờ phải làm sao cho ra dáng. Không thấy đám quần chúng ăn dưa bở xung quanh mắt đã bắt đầu loén lên những ngôi sao rồi sao?
Chỉ cần y ổn định chiến cuộc, cố gắng đánh bại Phương Thường cùng Trương Vân Hi chắc chắn danh chấn toàn bộ Đông Hoang.
Đương nhiên, kế hoạch “một chọi bốn” ban đầu đã được Tề Thiếu Huyền từ bỏ một cách vô cùng sáng suốt. Kẻ địch khó chơi hơn so với tưởng tượng của y rất nhiều.
Đừng nói một chọi bốn, giờ y chỉ cầu cho Trương Vân Đình còn lại hơi giữ thể diện đừng lao vào tham gia náo nhiệt.
Mặc dù một chọi hai không có hiệu quả tốt như một chọi ba nhưng điều kiện tiên quyết là phải thắng.
Nếu Tề Thiếu Huyền một chọi hai thắng thì dù thế nào cũng ra vẻ được.
Hơn nữa với tình hình trước mắt thì chỉ cần chống cự tới khi Phương Thường kiệt sức thì gần như sẽ thắng chắc.
Nhưng nếu Tề Thiếu Huyền vốn phát chiến thiếp chuẩn bị một đấu bốn, kết quả một chọi ba đã nhanh chóng bị trấn áp thì thật sự là quá mất mặt.
Tốt xấu gì cũng là con ruột của Thần Tiêu Thánh chủ, giờ rõ ràng thế lực ngang nhau, Trương Vân Đình hẳn là sẽ không đến mức không biết xấu hổ như vậy!
Tề Thiếu Huyền vừa toàn lực chống cự Phương Thường và Trương Vân Hi đang phát điên vừa dùng dư quang liếc nhìn Trương Vân Đình.
Nhưng y phát hiện ra mình sai rồi, sư tôn nói rất đúng, người Trương gia thật không biết xấu hổ.
Trương Vân Đìnhđã chậm rãi tiến lên một bước, khắp khuôn mặt là vẻ kính nể.
“Tử Phủ Thánh tử quả nhiên chiến lực kinh thiên, Trương mỗ nguyện đánh một khúc đàn trợ hứng cho Thánh tử!”
Vừa dứt lời, Trương Vân Đình đã chậm rãi ngồi xuống chân Thánh Tử phong, cổ cầm nằm ngang ở trên gối bắt đầu đàn tấu.
Tiếng đàn âm vang hữu lực vang lên dưới Thánh Tử phong giống như rồng ngâm hổ khiếu, bách điểu triêu phượng, lại như thiên quân vạn mã binh qua giao phong.
Theo tiếng đàn vang lên, trong hư không đột ngột dâng lên linh khí triều tịch.
Một cổ giáp mộc lôi linh khí mắt thường không thể nhìn thấy cuốn lên gia trì lên cơ thể Phương Thường.
Phương Thường vốn dùng đại chiêu bộc phát Cự Linh Chân Thân, mặc dù chiến lực tăng gấp bội khiến Tề Thiếu Huyền áp lực như núi, nhưng ai cũng biết loại đại chiêu này không bền bỉ.
Thông thường mà nói, duy trì năm giây thì nói hơi quá một chút nhưng cùng lắm không quá ba phút sẽ yếu đi.
Chỉ cần y có thể đợi đến khi Phương Thường cạn khô pháp lực là sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thế nhưng Tề Thiếu Huyền không thể nào ngờ được tên Trương Vân Đình này lại vô sỉ như vậy.
Y dùng tiếng đàn thi pháp tăng buff cho Phương Thường và Trương Vân Hi, chẳng những hồi máu, hồi sức mà còn gia tăng công kích, phòng ngự.
Ngươi làm thế chẳng bằng trực tiếp gia nhập vòng chiến cho rồi.
Chí ít như thế người ta sẽ cảm thấy Tề mỗ đang đánh ba chứ không phải đánh hai.
Còn chuyện người sáng suốt còn có thể nhận ra Trương Vân Đình đang phụ trợ thì đã sao? Muốn dựa vào dư luận để giải thích sao?
Ha ha, đừng quên trong khoảng thời gian này Tề Thiếu Huyền quét ngang các Thánh địa lớn Đông Hoang, đánh bại thiên kiêu bốn phương không chừa chút mặt mũi.
Giờ thấy Tề Thiếu Huyền chịu thiệt, có cơ hội như vậy chắc chắn các Thánh địa này sẽ không khách sáo.
Gì mà “Thiên Thủy Tiên phủ to mồm đòi một đấu bốn lại bại người người liên thủ đánh bại”, gì mà “Thần Tiêu Thánh tử còn chưa xuất hiện, Tử Phủ Thánh tử đã bị đánh bại” chắc chắn đều sẽ xuất hiện.
Tề Thiếu Huyền nghe thấy tiếng đàn âm vang hữu lực kia khóe miệng không ngừng run rẩy, cái tên âm hiểm này sao lại đàn ra tiếng đàn nhiệt huyết sôi sục đến thế?
Người ngoài đều nói Thần Tiêu Nhị sư huynh Trương Vân Đình nho nhã hiền hoà, là người chân chính khiêm tốn, Tề mỗ có thể tin được mới lạ!
Y thấy thần long tử khí không ngừng bị Long thương và hổ trảo xé rách, long tranh hổ đấu cự linh đau, vô cùng thê thảm.
Tề Thiếu Huyền sắc mặt trắng nhợt, nhìn về phía chiến xa Hắc Long: “Tiểu Ô, ra tay giúp đỡ nào.”
Cậu bé sừng rồng che miệng cười nói: “Thiếu Huyền ca, hình như mặt huynh sưng rồi.”
Miệng vừa nói “Đông Hoang chả ai biết đánh đấm muốn một đánh bốn”, kết quả y lại bị song kiệt Thần Tiêu đè xuống đất dày vò.
Nếu trước đó Tề Thiếu Huyền không nói mấy câu huênh hoang thì dù bại vẫn vinh, đáng tiếc y đã ra vẻ quá đáng.
Y luôn mồm kêu gào muốn một chọi bốn, kết quả lại ra vẻ thất bại.
Lần lật tàu này hơi nặng nề quá!
Tề Thiếu Huyền nghe thấy Ngao Ô trêu chọc thẹn quá hoá giận: “Cá tối nay không có nữa đâu.”
Ngao Ô...
Trên chiến xa Hắc Long, thiếu niên sừng rồng lắc mình biến hoá.