Chương 436: Long Thái tử Bắc Hải, tam anh chiến Thiếu Huyền (4)
...
“Vân Hi, không thể đợi thêm nữa, muội trái ta phải, phối hợp tác chiến với Đại sư huynh.”
Trong cổ cầm sau lưng Trương Vân Đình đột nhiên bay ra một thanh kiếm cổ màu xanh, ánh sáng kiếm như thu thủy.
Hắn ta nhìn về phía bụi mù tràn ngập tử khí kim quang trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Hi vọng Đại sư huynh không việc gì.”
Nếu Phương Thường đã trọng thương mất đi sức chiến đấu, trận chiến đấu này coi như phiền toái.
“Không cần nhúng tay, Phương mỗ vẫn chưa bại!”
Phần dưới của cự long tử sắc trăm trượng truyền đến giọng trầm thấp của Phương Thường.
Ngay sau đó, long trảo vốn bị đè chặt đột nhiên bị đẩy mạnh lên.
Một bóng dáng lượn lờ lôi đình kim sắc lại xuất hiện trước mặt mọi người, khí thế cất cao vô tận.
“Tham sống sợ chết? Giấu đầu lộ đuôi? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám làm nhục danh dự Thánh tử bản môn?”
Tiếng cười lạnh của Phương Thường như vang vọng giữa trời đất: “Thánh tử của bản môn không xuất hiện chỉ vì thực lực của ngươi không có tư cách khiêu chiến đệ ấy.”
“Gì mà đứng đầu Kim Đan Đông Hoang, gì mà tư chất Đại đế, chẳng qua cũng chỉ thế thôi. Hôm nay xem Phương mỗ ta đánh bại ngươi như thế nào!”
Vừa dứt lời, Phương Thường bước ra một bước, thân thể khôi ngô đón gió tiến lên: “Cự Linh Chân Thân!”
Ầm!!!
Tử long trăm trượng bị húc bay ra ngoài, Phương Thường một lần nữa đứng thẳng người.
Cơ thể vốn cao bảy tám thước của hắn ta đột nhiên tăng vọt, từng đạo Hắc Nguyên lôi đình từ trong cơ thể Phương Thường điên cuồng tuôn ra, ngưng tụ thành một kim giáp chiến thần cao lớn chừng hai mươi mấy trượng.
Hắn ta chậm rãi đưa tay phải ra, lôi đình vô tận lượn lờ trên Xích Diễm Long thương, ngưng tụ thành một Long thương dài mười mấy trượng.
Giờ khắc này, khí thế của Phương Thường so với lúc đầu đâu chỉ tăng lên gấp đôi?
Ánh mắt hắn ta như điện bắn thẳng về phía Tề Thiếu Huyền: “Bổn Thánh tử vượt ải trong Chiến Thần Tháp được Thánh Linh ca tụng là thiên phí đứng đầu, tài tình đứng đầu, chiến lực đứng đầu vạn năm qua.”
“Tài tình của Thánh tử không ai sánh kịp, thậm chí còn vượt của Hoang Thạch Đế quân khi trẻ, chỉ dựa vào Tề Thiếu Huyền ngươi mà cũng xứng giao phong với đệ ấy sao?”
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, xem thử chiến pháp vô thượng Phương mỗ ta học được từ Chiến Thần Tháp đây!”
Vừa dứt lời, Phương Thường vung vẩy Long thương trong tay lao về phía Tề Thiếu Huyền, lôi đình kim sắc đi tới đâu hư không vỡ vụn đến đấy.
Hắn ta gần như đã hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, căn bản không quan tâm phải tiêu hao bao nhiêu pháp lực và Hắc Nguyên lôi đình, rõ ràng là đang liều amnjg.
Trong lúc nhất thời, hắn đã ngang bằng thực lực với trường long tử khí trăm trượng kia, không hề rơi vào thế hạ phong.
Nhìn thấy bộ dạng nổi điên của Phương Thường, trong lúc nhất thời Trương Vân Đình cảm thấy hơi chua chua.
Y chọc chọc bả vai Trương Vân Hi: “Ê, Vân Hi, nghe nói phụ tôn muốn gả muội cho Thẩm Thiên sư đệ à?”
Trương Vân Hi lạnh lùng nói: “Huynh muốn hỏi gì?”
Trương Vân Đình bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ tò mò, không phải trước kia Đại sư huynh luôn không phục Thánh tử sao? Sao giờ lại sùng bái Thánh tử cuồng nhiệt đến như vậy?”
“Tề Thiếu Huyền phỉ báng Thánh tử, muội còn chưa nổi giận sao Đại sư huynh đã tức điên lên liều mạng trước thế?”
“Rốt cuộc bọn muội ai mới là đạo lữ của Thánh tử đây!”
Vẻ mặt Trương Vân Hi vẫn vô cùng lạnh lùng: “sư đệ có ơn cứu mạng với Đại sư huynh, tuy Đại sư huynh dáng dấp bình thường nhưng không phải loại người lấy oán trả lơn.”
“Còn về phần nổi giận?” Trương Vân Hi lấy ra một viên thủy tinh đưa cho Trương Vân Đình: “Muội đã dùng Lưu Ảnh Thủy Tinh quay lại toàn bộ những lời của Tề Thiếu Huyền, đợi sư đệ bế quan xong thì đưa cho đệ ấy.”
“Giờ Tề Thiếu Huyền phách lối bao nhiêu, đợi sau khi sư đệ xuất quan sẽ bị đánh thê thảm bấy nhiêu.”
Trương Vân Đình nhận Lưu Ảnh Thủy Tinh, gật đầu nói: “Vân Hi muội bây giờ tỉnh táo hơn so với trước kia rất nhiều, tốt lắm. Nhưng mà, sao muội lại đưa Lưu Ảnh Thủy Tinh cho ta?”
Hơi nước trong hư không ngưng kết thành hoa tuyết lác đác rơi xuống, Trương Vân Hi chậm rãi đi vào chiến trường: “Bởi vì giờ muội phải đánh nhau.”
Hắc Nguyên lôi đình vô tận ngưng tụ ngoài cơ thể Trương Vân Hi, một Bạch Hổ lôi đình cao mười mấy trượng hiện lên.
Toàn thân nó lượn lờ Hắc Nguyên lôi đình kim sắc, sát khí khiến hơi nước trong phương viên mấy trăm trượng cũng bắt đầu ngưng tụ thành băng sương, cả một mảng trời đất trở nên tiêu điều.
Dám mắng sư đệ? Muốn chết!!!
Gừ!
Tiếng Bạch Hổ rít gào, trời đất im ắng.
Trong vòng chiến, Phương Thường biến thành cự nhân một thương đánh cự long lui ra ngoài.
Hắn ta cảm nhận được Trương Vân Hi tới gần chiến trường, khẽ nói: “Đây là chiến trường của nam nhân, sư muội lui ra.”
Ánh mắt Bạch Hổ lôi đình lạnh lùng liếc nhìn Phương Thường, giọng nữ lạnh lẽo không chút tình cảm vang lên: “Ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
Cự Linh Chân Thân rùng mình một cái, phản xạ có điều kiện rụt đầu: Khụ khụ, sư muội, ta... Ta nói là nam trái nữ phải, đánh hắn nha!”
...
Ngũ Hành tương sinh tương khắc, tất cả công pháp của Thần Tiêu thánh địa đều lấy Ngũ Hành Thần Lôi làm gốc.
Mặc dù tu vi của Trương Vân Hi chỉ là Bát Chuyển đỉnh phong, còn chưa đạt đến cảnh giới Cửu Chuyển, so với Phương Thường vẫn kém hơn một chút, nhưng chủ tu của Phương Thường là lôi pháp hai thuộc tính hỏa thổ, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Trương Vân Hi tới liên thủ, chiến lực sẽ tăng nhiều.
Cộng thêm trong lòng Trương Vân Hi lúc này đang đè nén lửa giận mênh mông với Tề Thiếu Huyền nên sức chiến đấu của nàng ta vượt xa lúc bình thường.
Hai người liên thủ thế không thể đỡ, hoàn toàn áp chế thần long tử khí của Tề Thiếu Huyền.
Áp lực của Tề Thiếu Huyền tăng lớn, trong lòng hơi ấm ức.
Y không hiểu được sao lúc đầu mọi thứ đều rất tốt, mình vừa giễu cợt Thẩm Thiên một câu, kết quả trong nháy mắt Phương Thường và Trương Vân Hi đều lập tức nổi diên.
Sức chiến đấu của ai trong số hai người này đều vượt xa Khổ Đa Phật Tử đứng thứ hai bảng Kim Đan.