Chương 441: Thiên kiếp là yêu quái kiêu ngạo (4)
Trong tử khí dày đặc chiếu ra hai tia sáng đầy kiên nghị, đó là ánh mắt ngập tràn chiến ý của Tề Thiếu Huyền, kiên định và nóng bỏng.
Vậy mà lúc này, Thẩm Thiên lại không hề cảm nhận được chiến ý của Tề Thiếu Huyền.
Vốn hắn đang tắm, toàn thân thoải mái, đột nhiên nghe thấy Ngao Băng thần niệm truyền âm nói nàng ta muốn phá kén.
Ngao Băng niết bàn hóa trứng là để thai ngén lại bổn nguyên đã xói mòn rất nhiều, dùng bí pháp của Long tộc để sống đời thứ hai, giờ nhẫn nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng sắp xuất thế.
Thẩm Thiên thân là người ký khế ước với Ngao Băng dĩ nhiên sẽ toàn lực phối hợp với nàng ta.
Dù sao nếu nàng ta độ kiếp thất bại chết trên Thần Tiêu Thánh Tử phong thì chắc sẽ truyền đến tai Hắc Long đảo gì đấy!
Bởi vậy, Thẩm Thiên quyết định mau tróng thu lại đại trận hộ sơn trên Thần Tiêu Thánh Tử phong, nghĩ cách giúp Ngao Băng một tay để nàng ta phá kén độ qua thiên kiếp.
Tuy nhiên điều đáng mừng chính là, lôi kiếp Ngao Băng độ lúc này chỉ là Niết Bàn kiếp để nàng ta niết bàn trùng sinh, không phải thiên kiếp thành Thánh cho nên uy lực cũng không mạnh lắm.
Uy lực của lôi đình thiên kiếp đầu tiên chỉ đủ để chật vật đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong!
Đương nhiên, không phải là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong của mấy môn phái lẻ tẻ, Nguyên Anh kỳ đó có tính là Nguyên Anh kỳ không?
Nói thế này nhé!
Trong số đệ tử chân truyền của Thần Tiêu thánh địa tùy tiện chọn ra mười Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, đạo lôi kiếp này bổ xuống thì khoảng bảy người chết ba kẻ sống.
“Băng tiền bối, thiên kiếp này người có thể chống lại được chứ?”
Thẩm Thiên đứng trước Thánh tử điện, nhìn quả trứng rồng màu đen đang ở khu vực trung tâm của lôi kiếp, hỏi.
Trứng rồng phát ra ánh sáng yếu ớt, giọng Ngao Băng vang lên trong đầu Thẩm Thiên: “Còn gọi tiền bối? Đã nói rồi, gọi bổn cung là Băng tỷ tỷ.”
“Chỉ thiên kiếp trình độ này chưa làm gì được tỷ tỷ ta đâu, giờ bổn cung vẫn đang ở trong trứng, không cách nào uống đan dược bổ sung pháp lực tiêu hao.”
Ánh sáng âm u bên ngoài trứng rồng lấp lóe, ngưng tụ thành long trảo màu đen chém nát lôi kiếp: “Ngươi còn Niết Bàn Thánh dịch không? Đổ cho bổn cung một ít.”
Niết Bàn Thánh dịch có thể giúp Ngao Băng khôi phục pháp lực sao?
Thẩm Thiên như có điều suy nghĩ, lấy từ trong ngực ra một đóng bình, phần lớn trong đó đều màu trắng.
Hắn lấy ra một cái bình đỏ, đi về phía quả trứng màu đen: “Băng tỷ tỷ, tỷ tìm một cái hố nào nằm vào đi, ta đổ Thánh dịch cho tỷ.”
Dứt lời, Thẩm Thiên chậm rãi đi vào sâu trong lôi kiếp lôi điện đan xen.
Hắn cũng không phải không muốn ném thẳng bình qua, chỉ sợ lỡ như bị sét đánh thì phải làm sao, tự đem qua vẫn ổn thỏa hơn.
Nhìn Thẩm Thiên chậm rãi bước vào khu sấm sét, ánh mắt của từng bóng người trong hư không đều nóng rực lên: Thần Tiêu Thánh tử này đang chuẩn bị thể hiện sức mạnh sao?
Trong tử khí dày đặc, giọng nói hiếu kỳ của Ngao Ô vang lên: “Thiếu Huyền ca, thiên kiếp mức độ này huynh có thể chống lại được không?”
Tề Thiếu Huyền cười nhạo nói: “Chỉ cần có Phương Thiên Long kích trong tay, lôi đình mức độ này đến đạo nào Tề mỗ đánh nát đạo đó, đánh nát mấy chục đạo như vậy cũng chẳng chút áp lực gì.”
Tề Thiếu Huyền không hề khoác lác, mặc dù y chỉ là Kim Đan kỳ, nhưng sức chiến đấu thật sự đã đủ để nghiền ép Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Cho dù là cường giả Hóa Thần kỳ hơi yếu ra tay, trạng thái bộc phát của Tề Thiếu Huyền đều có thể chống được hai chiêu.
Đương nhiên cũng chỉ có thể chống được hai chiêu, chiêu thứ ba nếu còn không có đường chạy thì có lẽ cũng chết chắc.
Đối mặt với công kích mức độ như Niết Bàn kiếp của Ngao Băng này, dưới trạng thái toàn thịnh kết hợp với đan dược chữa thương, Tề Thiếu Huyền muốn cản hai ba chục chiêu cũng không khó.
Tề Thiếu Huyền hứng thú nhìn Thẩm Thiên, y muốn nhân cơ hội này xem thử Thẩm Thiên có thể cản được mấy đạo lôi đình.
Ở một phương diện khác mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt để y nhìn thử thực lực thật sự của Thẩm Thiên.
...
Trước mắt bao người, Thẩm Thiên bước vào khu vực trung tâm lôi kiếp.
Nơi này sau khi bị lôi đình giày xéo, hoa cỏ cây cối gần như đều đã khô héo.
Nhưng Thẩm Thiên bước một bước, cây cỏ vốn cháy đen lập tức một lần nữa nảy mầm, linh hoa cũng nở rộ.
Nếu như nói thiên kiếp mênh mông dường như là thần uy diệt thế thì ánh sáng màu xanh lục lượn lờ quanh thân Thẩm Thiên như lễ tán của sinh mệnh.
Phàm nơi hắn đi qua, vạn vật đều tái sinh.
Ầm!
Lôi đình trên trời dường như cũng bị Thẩm Thiên chọc giận.
Hoa cỏ Lôi gia ta muốn đánh mà tiểu tử ngươi cũng dám cứu à, gan lắm!
Được, Lôi gia ta không muốn đánh hoa cỏ nữa, Lôi gia ta đánh ngươi!
Một đạo Thần Lôi sáng chói từ trên trời đánh xuống, bổ thẳng đỉnh đầu Thẩm Thiên, nơi nào lôi đình đi qua hư không cũng đều vặn vẹo.
Xuất hiện rồi!
Tiếp theo sẽ thấy Thẩm Thiên ngăn cản thiên kiếp này như thế nào.
Tề Thiếu Huyền trợn hai mắt, lúc này y đã coi Thẩm Thiên là kẻ thù kiếp này của mình.
Y thực sự rất muốn tìm hiểu sức chiến đấu của Thẩm Thiên rốt cuộc là như thế nào, có thể phân cao thấp với y được không?
Khoảng cách giữa thiên kiếp và Thẩm Thiên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Cuối cùng, đạo thiên kiếp này hóa thành một thanh thần đao chém xuống.
Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là, đối mặt với thiên kiếp biến thành thần đao, Thẩm Thiên cũng không chủ động tấn công, cũng không thi pháp ngăn cản mà chỉ chậm rãi giang hai tay.
Đúng vậy, hắn đang ôm thiên kiếp...
Vô số người lập tức ngoác mồm kinh ngạc, mọe nó, thế này cũng được à?
Đây là thiên kiếp đấy, dù là Niết Bàn kiếp bản yếu nhưng cũng có thể đánh chết thiên kiêu Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Dù Thần Tiêu Thánh tử ngươi phong hoa tuyệt đại, ngút trời thần võ thì tự tìm chết như vậy cũng được à? Ngươi cho rằng thiên kiếp sẽ thương hoa tiếc ngọc sao?
Rầm!!!