Chương 442: Thiên kiếp là yêu quái kiêu ngạo (5)
Thần đao nặng nề bổ lên đỉnh đầu Thẩm Thiên chỉ vang lên một tiếng “keng” giòn tan.
Tiếp theo, thần đao lôi đình tán loạn hóa thành năng lượng lôi đình vô cùng dồi dào tràn vào cơ thể Thẩm Thiên.
Còn đỉnh đầu Thẩm Thiên thì không bị đứt dù một sợi tóc.
Lập tức, bốn phương tám hướng xung quanh Thánh Tử phong đều vang lên những tiếng hít lạnh.
Chậc... chậc... chậc...
Kinh khủng quá...
Phương Thiên Long kích trên tay Tề Thiếu Huyền rơi “keng” một tiếng xuống đất, tử khí nồng đậm cuộn trào kịch liệt.
Xuyên qua hai cái lỗ trong tử khí có thể thấy được một cặp mắt tràn đầy chấn động.
Cái quỷ gì đây???
Không phải Thần Tiêu Thánh tử này tu luyện “Thánh tử Lôi Đế kinh” sao?”
Từ lúc nào “Lôi Đế Luyện thể thuật” của “Thần Tiêu Lôi Đế kinh” có thể luyện ra được đầu cứng như vậy?
Cho dù có luyện tuyệt kỹ “Bàn Nhược Ba La Thiết Đầu kinh” của Lôi m thánh địa đến đại thành thậm chí là viên mãn cũng chưa chắc có thể làm được đến mức này!
Đầu tên này làm bằng tiên kim à?
Nói thẳng ra thì Tề Thiếu Huyền hơi hoài nghi nhân sinh, và hoài nghi nhân sinh không chỉ có mình y.
Lúc này, tất cả những tu tiên giả chú ý đến lôi kiếp ở Thánh Tử phong trong lòng đều có suy nghĩ như Tề Thiếu Huyền.
Đây là đang bật chế độ hack đấy à!
...
Trong đám đệ tử Thần Tiêu, những đệ tử tổ chức Thiên Quyến kia cũng không hề nhàn rỗi.
Thất Thải Thần Lôi Tần Vân Địch đặc chế nổ lốp đốp trên bầu trời, từng chuôi trường kiếm giăng khắp nơi giữa trời ngưng tụ ra một chữ “Thiên”.
“Đứng trên đỉnh tiên kiêu ngạo giữa thế giang, ngày ngày cố gắng tu luyện, đi theo sư huynh tất thành tiên!”
Tiếng như sấm, thế như hồng, mọi người đồng tâm hiệp lực, làm cho người ta chấn động.
Trong lúc nhất thời, những Đại sư huynh, đệ tử Thánh địa khác nấp trong bóng tối xem náo nhiệt đều cảm thấy toàn thân bốc lên mùi chua.
Niết Bàn hóa thành Thánh dịch như nước chanh vạn năm, vị chua từ trong xương tủy ứa ra.
Đây là sư đệ nhà khác sao? Vì sao sư đệ nhà mình không hiểu chuyện chút nào vậy?
Thần Tiêu Thánh tử thật sự khiến người ta ghen ghét.
...
Suy nghĩ trong lòng các thiên kiêu tông môn khác Thẩm Thiên căn bản không hề để ý.
Suy nghĩ của hắn bây giờ rất đơn giản, đó là đánh chết cũng không đối nghịch với thiên kiếp.
Nói đùa à, thật sự tưởng rằng Thẩm Thiên hắn chưa từng nhìn thấy thiên kiếp sao?
Bổn Thánh tử ngay cả Thánh giai độ kiếp còn gặp không dưới ba lần, kinh nghiệm phong phú lắm biết không hả!
Mọi người đều biết, thiên kiếp là một quái vật kiêu ngạo.
Ngươi càng không nể mặt nó, kêu gào trước mặt nó sẽ càng bị đánh hung ác thê thảm hơn.
Giống như đằng mẫu Lục Cơ, Phệ Tiên đằng xếp thứ chín bảng xếp hạng Linh Mộc bản thể gần như đã là tồn tại vô địch dưới thánh.
Có trâu không?
Trâu thì đã sao? Dám la hét trước mặt thiên kiếp, còn dám dùng roi của mình đánh kiếp vân của thiên kiếp, như vậy khác nào dùng roi quật thẳng vào mặt thiên kiếp?
Không phải nàng ta cũng bị thiên kiếp bổ đến mức suýt hình thần câu diệt sao.
Còn cả Vô Sinh Pháp Vương và Sát Phá Lang Tam Thánh dám ngưng tụ huyết Phật ngăn cản thiên kiếp đã bị thiên kiếp tát cho một tát.
Kết quả!
Cũng bị thiên kiếp một trận công phá chúng sinh, gây ra sự bất ngờ.
Bởi vậy có thể thấy đối nghịch với thiên kiếp tuyệt đối không có kết cục tốt.
Kim Liên Thiên tôn rất thông minh, trước khi độ kiếp đã cầu nguyện với kiếp vân: Thần Tiêu đệ tử Kim Liên muốn độ kiếp thành thánh, mong thiên đạo chiếu cố.
Kết quả ngươi nhìn đi, độ kiếp thành công an bài đâu ra đó, áp lực nhỏ hơn rất nhiều.
Bởi vậy có thể thấy trước mặt thiên kiếp càng ngoan càng tốt, thiên kiếp càng muốn bổ bổn Thánh tử, vậy thì hắn để cho hai đao này bổ vui vẻ.
Dù sao chút uy lực ấy cũng không thể đả thương bổn Thánh tử, ngược lại còn có thể giúp bổn Thánh tử hấp thu lôi đình thiên kiếp.
Thẩm Thiên hành tẩu dưới kiếp vân meng theo nụ cười khiến ngàn vạn nữ tử phải điên cuồng.
Tay hắn tạo pháp ấn Đạo gia: “Lôi đình mưa móc, đều là ân trời, Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, tạ thiên đạo ban thưởng lôi.”
Lúc nói câu này, trên mặt Thẩm Thiên mang theo nụ cười vô cùng thành khẩn.
Hắn tin, thiên đạo có thể cảm nhận trái tim hắn...
Phì phì phì, là trái tim chân thành của hắn.
Một bên khác, Thẩm Thiên vừa dứt lời, toàn bộ tiểu thế giới Thần Tiêu đều sôi trào.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, bị thiên kiếp mạnh như vậy bổ trúng đầu mà Thánh tử còn không sao, còn cảm tạ thiên đạo ban thưởng lôi?”
“Lôi đình mưa móc đều là ân trời, cảnh giới thật cao thâm, không hổ là Thần Tiêu Thánh tử, cảnh giới cao thật.”
“Cao con mợ ngươi, ngươi không hiểu ngoài mặt Thần Tiêu Thánh tử đang cảm tạ thiên đạo, trên thực tế là đang gây hấn với thiên kiếp không đủ mạnh sao?”
“Rất đúng, rất đúng, Thần Tiêu Thánh tử không hổ là thiên kiêu đứng đầu Đông Hoang ta, dám so bì tỷ thí với thiên đạo!”
“Dùng nhục thân đối cứng với thiên kiếp, hơn nữa còn châm biếm thiên đạo trước mặt thiên kiếp, bá khí, quá bá khí, a, a, bổn tiên tử si mê quá rồi!”
“Đứng ngạo nghễ trong bầu trời, nghênh ngang giữa không trung, thiên kiếp mặc cho ngươi bổ, nếu né tránh coi như ta thua! Đây mới thật sự là thiếu niên chí tôn!”
“Ai dám tự xưng vô địch, ai dám nói bất bại sao trước mặt thiên kiếp thì chẳng thấy đâu nữa?”
...
Các thiên kiêu, trưởng lão đến từ những tiên môn lớn đều đang bàn luận sôi nỗi.
Những vị nguyên lão của tổ chức Thiên Quyến lúc này dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, đều đang chú ý đến Thẩm Thiên.
Tống Phú Quý vuốt ria, tự lẩm bẩm: “Thiên Sư không hổ là Thiên Sư, hoàn toàn không coi thiên kiếp ra gì, khí phách này đúng là tuyệt thế vô song từ cổ chí kim.”
“Hay là ghi lại dáng vẻ vĩ ngạn bễ nghễ của Thiên sư khi đứng trước thiên kiếp, như vậy có thể chế tạo ra “m Dương Lôi Bạo phù” bản số lượng có hạn, như vậy chắc có thể bán giá gấp đôi.”
“Ừm, cũng có thể chế tạo ra “m Dương Phá Yêu thương” bản số lượng có hạn, in dáng dấp vĩ ngạn của Thiên sư bên trên ban thưởng cho thành viên của tổ chức.”
Trong lúc mơ hồ, dường như Tống Phú Quý bắt đầu tìm được một cơ hội buôn bán mới.