Chương 449: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (3)
Ngao Ô nhìn Ngao Băng đầy bá khí bên cạnh, lựa chọn rụt đầu: “Nếu cô nãi nãi thích thì chiến xa này sẽ tặng cho cô nãi nãi.”
Tề Thiếu Huyền: “...”
Gương mặt Ngao Ô tươi cười: “Mặc dù cấp bậc thấp một chút, Giao Long kéo xe hơi yếu một chút nhưng dù sao cũng là chút tâm ý của điệt tôn.”
“Cô nãi nãi ta nhận, về phần tiểu tử nhân tộc này, ngươi rốt cuộc có chút tiếng nói nào không vậy? Bổn cung thọ nguyên vạn năm mà không nhận được một tiếng cô nãi nãi à? Không biết lễ nghi!”
Linh khí tử sắc cuồn cuộn điên cuồng, vẻ mặt Tề Thiếu Huyền như ăn phải giày thối.
Ngao Ô bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm: “Thiếu Huyền ca, huynh nên gọi một tiếng đi! Long đảo bây giờ bối phận cô nãi nãi là lớn nhất đấy!”
“Nếu huynh thật sự vô lễ với người, cha và gia gia chắc chắn nổi giận, đến lúc đó lỡ như cưỡng ép giải trừ khế ước Long Thần, chúng ta sẽ không thể chơi chung với nhau nữa đâu.”
Khóe miệng Tề Thiếu Huyền giật điên cuồng, mồm cố nặn ra mấy chữ: “Cô... Cô... Cô...”
Ngao Băng bĩu môi: “Cái gì cô cô? Là cô nãi nãi! Định hạ luôn bối phận ta đấy à!”
“Còn nữa, nói lớn một chút, bổn cung không nghe thấy gì cả.”
“Cô... Cô nãi nãi!”
Tiếng gầm gừ điên cuồng vang lên vang lên trong linh khí tử sắc.
Cô nãi nãi miễn cưỡng có thể gọi, tiểu thúc công không cần phải suy nghĩ!!!
Cả người Tề Thiếu Huyền hóa thành một đạo hồng quang tử sắc bắn về phía bầu trời xa xa.
Trong lòng y đã hoàn toàn không còn ý định khiêu chiến Thẩm Thiên nữa vì đứng trước mặt Long Nữ lưu manh này thêm khắc nào, đạo tâm của y sẽ run rẩy dữ gội khắc ấy.
Thần Tiêu Thánh tử đáng ghét, sao không chiếu đấu chính diện với Tề mỗ mà lại nghĩ ra biện pháp Cô nãi nãi miễn cưỡng có thể gọi, tiểu thúc công không như vậy.
Rốt cuộc hắn đào đâu ra lão cổ đồng không biết lý lẽ này vậy!
Tề Thiếu Huyền từ nhỏ đến lớn chưa từng xui xẻo đến như vậy!
Lần này thật sự quá mất mặt!
...
“Băng tỷ tỷ, bối phận của tỷ đúng là ép chết người đấy!”
Thẩm Thiên nhìn Tề Thiếu Huyền “chạy trối chết” khóe miệng không khỏi giật giật.
Ngao Băng này nhìn như Tiểu cô nương năm sáu tuổi nhưng trên bản chất vẫn là cự long tà ác!
Người ta ngàn dặm xa xôi chạy đến Thần Tiêu thánh địa để khiêu chiến, cuối cùng khiêu chiến thế nào mà lại phát hiện ra một cô nãi nãi từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa mục tiêu khiêu chiến còn biến thành tiểu thúc công của mình, trải nghiệm này chỉ nghĩ thôi cũng phát điên rồi.
Ai nói ngực to sẽ không có não? Băng tỷ tỷ có đến hai ngọn núi tà ác nhưng mà rõ ràng là không hề ảnh hưởng gì đến trí thông minh có được không hả, mà hình như còn giúp tăng thêm trí lực nữa.
Đương nhiên, Thẩm Thiên cảm thấy rất vui vì Ngao Băng chỉ dựa vào cái mồm mà dọa cho Tề Thiếu Huyền bỏ chạy.
Trải nghiệm bị Tà Linh giáo nhắm vào tước đó không lâu tại Vô Lượng cổ quốc đã khiến Thẩm Thiên nhận thức được vấn đề súng bắn chim đầu đàn, khiêm tốn mới là vương đạo.
Giờ danh tiếng của Thẩm Thiên ở Đông Hoang bây giờ đã đủ lớn rồi.
Ở một mức độ nào đó thậm chí đã ngang bằng với địa vị của Tề Thiếu Huyền không hề rơi vào thế hạ phong rồi.
Nếu hắn còn chính diện đánh bẹp Tề Thiếu Huyền vậy thì chẳng phải đã hoàn toàn trở thành thiên kiêu hàng đầu tuyệt đối ở Đông Hoang sao?
Ở nơi cao không khỏi rét vì lạnh!
Những gì Diệp Kình Thương và Sở Long Hà gặp phải nói với Thẩm Thiên rằng, cao ngạo không có kết chủ tốt, cứ làm kẻ âm hiểm như Thánh chủ sư tôn là an toàn nhất.
Vì vậy, đối với kết quả Tề Thiếu Huyền không đánh mà chạy lần này, Thẩm Thiên vô cùng hài lòng.
Vừa bảo vệ được tôn nghiêm của Thánh địa vừa không phải tiến lên đầu sóng ngọn gió.
Quá ổn định!
...
Ngao Băng liếc nhìn Thẩm Thiên: “Tiểu tử ngươi rõ ràng có thể treo tên đó lên đánh sao cứ kìm nén không ra tay vậy?”
Thẩm Thiên cười nói: “Vạn sự dĩ hòa vi quý, Băng tỷ tỷ đã nói theo bối phận hắn phải gọi ta một tiếng tiểu thúc công, ta mà đánh hắn chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ à!”
Ngao Băng liếc mắt, phong tình vạn chủng.
Đúng vậy, Thẩm Thiên cũng không biết nàng ta sao có thể dùng thân thể năm sáu tuổi này để có được cái liếc mắt phong tình vạn chủng đến thé.
Chỉ có thể nói rằng trong cơ thể con rồng cái này có thể còn cất giấu cả huyết thống của hồ ly Thanh Khâu!
Ngao Băng chậm rãi tiến vào chiến xa Hắc Long, kiểm tra một chút: “Mặc dù đơn sơ chút, nhưng cũng tạm đủ dùng tặng cho ngươi đi!”
Sau này ngươi cùng bổn cung đến Hắc Long đảo thì sẽ bảo tiểu tử Ngao Lôi kia đổi cho ngươi tọa giá tốt một chút.”
“Nam nhân ký kết khế ước Long Thần với bổn cung, đương nhiên bổn cung sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức.”
“Nào, lên xe đi! Bổn cung dẫn ngươi đi hóng gió một chút!”
Thẩm Thiên nhìn Ngao Băng rõ ràng thân chỉ cao một mét hai mà hai ngọn núi lại cao vút cực kỳ tà ác khóe miệng giật giật điên cuồng.
Cái thị cảm “Dì à, ta không muốn cố gắng” nồng đậm này rốt cuộc ở đâu ra vậy?
Ngươi cho rằng ta đường đường là Thần Tiêu Thánh tử mà có thể không kìm được vứt bỏ tiết tháo vì chiến xa Hắc Long nhìn rất ngầu này sao?
Hừ, ngươi đoán đúng rồi!
Không có nam nhân nào có thể chống cự được sự mê hoặc của con xe này!
Thẩm Thiên đi đến trước Hắc Long chiến xa, nhẹ nhàng vuốt ve mấy con Hắc Long khổng lồ kia.
Mặc dù Thẩm Thiên có tự tin với thực lực của mình bây giờ một kiếm chém rơi đầu mấy con Hắc Long này cũng không hề khó khăn.
Nhưng chém thì chém, có thể hàng phục sáu con Hắc Long như thế này kéo xe, về phương diện ngầu và cảm giác thỏa mãn quá đủ để khiến người ta mong đợi.
Thế là dưới Thánh Tử phong, Trương Vân Hi u oán nhìn sư đệ nhà mình leo xe của tiểu yêu tinh Long tộc kia.
Hừ!
Sáu con giao long cùng nhau ngửa mặt lên trời ngâm dài, đằng vân giá vũ bay lên chín tầng mây.