Chương 453: Cái đó có giá khác (2)
Nghĩ tới đây, Tề Thiếu Huyền bình tĩnh nói: “Trước tiên kết hợp cho Tề mỗ với một vị thiên kiêu năm sau luyện tay một chút đã !”
“Đang kết hợp thiên kiêu năm sao... Kết hợp xong, đánh cược bắt đầu!”
Trên lôi đài chiến thần đột nhiên hiện ra một ánh lửa sáng chói, sau đó một bóng dáng sáng chói ngưng tụ ra.
Một nam tử trẻ tuổi thân hình khôi ngô mặc chiến giáp đỏ, trên lưng hắn ta vác một trường cung đang bốc lửa, bên hông đeo chín trường tiễn màu vàng, toàn thân tản ra khí tức cường đại.”
“Trục Nhật hậu duệ Tiễn Thần tộc, mong đạo hữu chỉ giáo.”
Phương Thiên Long kích trong tay Tề Thiếu Huyền lóe lên tia sáng màu đỏ, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào Trục Nhật.
Y có thể cảm nhận được thực lực của vị thiên kiêu trước mặt không yếu, thậm chí có thể nói là còn mạnh hơn phần lớn những thiên kiêu mà y từng đánh bại.
Chí ít trong số những người đứng trên bảng Kim Đan Đông Hoang, Tề Thiếu Huyền cảm thấy chỉ có Thần Tiêu tứ kiệt và Khổ Đa Phật Tử có thể so sánh được.
Không hổ là Chiến Thần Tháp, chỉ một thiên kiêu năm sao cũng đã có thể so được với ba người đứng đầu bảng xếp hạng Kim Đan.
Đáng tiếc trước mặt Tề mỗ, chút lực lực này còn lâu mới đủ!
“Tử khí đông lai tam vạn lý, bát hoang long kích đãng ngũ châu!”
Tề Thiếu Huyền quát lớn, sau lưng đột nhiên hiện ra tử khí vô tận chẳng những bao phủ hoàn toàn bản thân mà còn ngưng tụ thành bộ giáp trụ tử sắc sáng chói.
Hắc Long giáp trên người Tề Thiếu Huyền vốn đã khá uy vũ bất phàm, giờ còn có tử khí lượn lờ nên càng lộ ra vẻ cao quý không tả nổi.
Uy áp mênh mông to lớn từ trên người Tề Thiếu Huyền trút xuống thậm chí chấn động cho Trục Nhật thối lui liên tục ba bước.
“Uy áp cường đại quá, nhưng một người phát sáng là đủ rồi!!”
Trường cung liệt diễm phóng lên tận trời tản ra liệt diễm ngập trời giống như phượng hoàng tắm lửa nóng bỏng chói mắt.
Mũi tên kim sắc được lên dây cung, trong hư không có thể lờ mờ nghe thấy tiếng thần điểu huýt dài khiến người ta kinh hãi lạnh cả người.
Xoẹt!!!
Thần tiễn rời cung, trong nháy mắt hóa thành một chùm sáng pháp tắc bắn về phía Tề Thiếu Huyền.
Tốc độ của nó nhanh đến mức khiến mắt Tề Thiếu Huyền sắp không nhìn kịp.
Rõ ràng, truyền thừa của “hậu duệ Tiễn Thần tộc” là tiễn thuật sát sinh đáng sợ, mỗi một mũi tên gần như đều có thể giết địch vượt cấp.
“Tử Thụ lĩnh vực!”
Con ngươi của Tề Thiếu Huyền đột nhiên sững lại, Phương Thiên Long kích cắm xuống đất.
Trong lúc đó hai tay y chắp trước ngực kết ra pháp ấn vô cùng huyền diệu, một viên Kim Đan sáng chói lư lẳng bay ra.
Trên Kim Đan đó có thể lờ mờ nhìn thấy mười đạo thần văn huyền ảo khó lường, nó đại diện cho Thập Chuyển Kim Đan siêu việt cực hạn!
Khi Kim Đan bay ra kết hợp với tử khí, tử khí mênh mông trong chốc lát ngưng tụ thành Kim Đan pháp vực không thể phá vỡ bao lấy cả người Tề Thiếu Huyền.
Mũi tên vàng đỏ này vốn có tốc độ nhanh đến mức khiến người ta căn bản không thể nắm giữ được, song khi nó bắn vào lĩnh vực tử khí của Tề Thiếu Huyền thì nhanh chóng gặp phải hạn chế.
Tốc độ tuyệt đối đúng là “chỉ nhanh không phá được” nhưng trên đời này không có gì gọi là tuyệt đối cả.
“Mạnh lắm, nhưng để đối phó Tề mỗ thì vẫn chưa đủ.”
Hai mắt Tề Thiếu Huyền đột nhiên ngưng tụ, y một lần nữa nhặt Phương Thiên Long kích lên chém đứt mũi tên đỏ vàng kia.
Tiếp theo, Tử Thụ lĩnh vực bao phủ cả người y, y như hóa thành một con rồng xanh lao về phía hậu duệ Tiễn Thần tộc Trục Nhật.
Bắc Hải Long Tộc Cổ Chiến Kỹ, Ngạo Long Cửu Bộ!
Gừ!
Y bước ra một bước, trong hư không lờ mờ vang lên tiếng rồng ngâm, từng bóng rồng lượn lờ bên cạnh Tề Thiếu Huyền.
Bước ra bước thứ hai, tiếng rồng ngâm trong hư không dần rõ ràng, long khí màu đen lượn lờ bên ngoài cơ thể Tề Thiếu Huyền, khí tức tăng vọt.
Bước ra bước thứ ba, tiếng rồng ngâm càng thêm cao vút, bước ra bước thứ tư, khắp nơi trên lôi đài đều là hình ảnh rồng!
Tốc độ của Tề Thiếu Huyền càng lúc càng nhanh, giống như có sức mạnh vô lượng Súc Địa Thành Thốn, bốn bước bước ra cả người đã lập tức đến trước mặt Trục Nhật, giơ cao Phương Thiên Long kích lên.
“Sao có thể nahnh đến vậy?”
Con ngươi Trục Nhật co rút, ba mũi thần tiễn trong tay vừa mới lắp vào dây cung còn chưa kịp bắn ra.
Nhưng, thời gian không còn kịp nữa rồi.
Là một vị xạ thủ mà bị thiên kiêu cận chiến như Tề Thiếu Huyền áp sát thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Cung gãy tiễn rơi trên lôi đài hóa thành những chấm sáng rồi tiên tan đi.
Ánh mắt Tề Thiếu Huyền cực kỳ nóng bỏng, y cảm thấy tự tin đã quay về rồi.
Giờ khắc này, trời trong lòng y sáng rồi, mưa trong lòng y cũng ngừng rồi, niềm tin vô địch đã quay trở về rồi.
...
“Chúc mừng ngài, Thánh tử trẻ tuổi, ngài đã đánh bại thành công thiên kiêu năm sao Trục Nhật, theo quy tắc của Chiến Thần Tháp, ngài được chọn một truyền thừa năm sao.”
“Đồng thời chúc mừng ngài, theo nhưng đánh giá tổng hợp biểu hiện chiến đấu của ngài, bổn tháp tạm thời đánh giá ngài là thiên kiêu năm sao.”
“Là thiên kiêu năm sao, ngài có thể lựa chọn lập tức lên bia Chiến Thần, cũng có thể tiếp tục vượt ải.”
“Nếu biểu hiện sau này càng ưu tú hơn, có lẽ có thể được tân thăng làm thiên kiêu sáu sao.”
“Thánh tử trẻ tuổi, mong ngài tiếp tục cố gắng.”
Sau khi giọng Tháp Linh vang lên, từng truyền thừa lấp lánh ánh sáng xuất hiện trước mặt Tề Thiếu Huyền.
Tuy nhiên trên mặt Tề Thiếu Huyền chưa hề nở nụ cười vì đánh giá cấp bậc thiên kiêu năn sao còn lâu mới có thể khiến y hài lòng.
Trạng thái bây giờ đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, đến lúc mở phát trực tiếp, chứng minh con đường vô địch của ta rồi!
Ánh mắt Tề Thiếu Huyền sáng rực nói: “Trận đấu kế tiếp Tề mỗ muốn phát trực tiếp!”
Tháp Linh trầm mặc một lúc, đáp: “Ngài có thể lựa chọn phát trực tiếp những ải bình thường khi tác chiến với các thiên kiêu khác.”
“Nhưng ước chiến với hình chiếu Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, về nguyên tắc không thể phát trực tiếp.”
Tề Thiếu Huyền ngẩn người: “Vì sao?”
Tháp Linh nói: “Bởi vì nếu chiến đấu mang tính định hướng công khai mà bị người ta nghi ngờ là ngầm thao tác thì có thể sẽ nảy sinh ảnh hưởng không tốt.”
Tề Thiếu Huyền cau mày, sở dĩ y đến Chiến Thần Tháp vượt ải là để trực tiếp khiêu chiến thiên kiêu mạnh nhất.
Còn khiêu chiến Thẩm Thiên là niềm vui ngoài ý muốn, nếu có thể đánh bại Thẩm Thiên dưới ánh mắt của vạn người, Tề Thiếu Huyền cảm thấy con đường vô địch của mình sẽ tiến một bước dài.”
Nhưng lời Tháp Linh không phải không có lý, dù sao trực tiếp đánh hình chiếu Thẩm Thiên so với lén lén đánh hình chiếu Thẩm Thiên chắc chắn không giống nhau.
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi: “Tề mỗ đã bỏ ra cái giá gấp mười, Tháp Linh vẫn không thể phá lệ sao?”
Tháp Linh trầm mặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim Tề Thiếu Huyền như bị treo ngược lên.
Một lúc lâu sau, giọng Tháp Linh một lần nữa vang lên: “Về nguyên tắc thì không được, nhưng...”
“Nếu Tử Phủ Thánh tử đã kiên trì thì đó là cái giá khác.”