Chương 463: Chiếc nhẫn đồng xanh thần bí (1)
Dưới sự chinh phạt hết sức điên tiết của Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền rốt cuộc không đỡ nổi nữa.
Y đã hết pháp lực, mây tía trên người tối dần, mũi Phương Thiên Long Kích cũng chậm rãi thu lại.
Ầm!
Chùy cuối cùng đánh bay Tề Thiếu Huyền ra khỏi võ đài.
Phương Thiên Long Kích trong tay y run dữ dội, thậm chí nó còn tuột ra ngoài, cắm lên mặt đất và phát ra tiếng rung vang dội.
Tề Thiếu Huyền phun ra một ngụm máu ngược, không cam lòng ngã trên mặt đất. Bởi vì khí huyết cuộn trào và cũng vì xấu hổ nên gương mặt của y đỏ hồng vô cùng.
Đáng hận!
Nếu trạng thái của Tề mỗ tốt hơn thì Tề mỗ tuyệt đối sẽ không thua một cách nhục nhã như vậy đâu!
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tề Thiếu Huyền quên bổ sung trạng thái trước khi chiến đấu, phàm là thiên kiêu thì pháp lực đều nhiều hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Trước kia, Tề Thiếu Huyền gần như không gặp phải vấn đề hết pháp lực khi chiến đấu với những thiên kiêu khác.
Cho dù Tề Thiếu Huyền có tiêu hao nhiều pháp lực thì cũng có mang đan dược bổ sung thêm.
Y có thể sử dụng đan dược hồi phục pháp lực trong thời gian tạm nghỉ, sau đó tiếp tục chiến đấu tiếp.
Có điều, Tề Thiếu Huyền làm thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp phải cảnh so pháp lực vào trận đấu lần hai với hình chiếu của Thẩm Thiên.
Dưới sự tấn công nhanh như chớp từ Vũ Hóa Tiên Kim của Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền không có cơ hội sử dụng đan dược mà cứ bị ép phải đón đỡ liên tục.
Tề Thiếu Huyền vốn còn trông cậy vào việc hình chiếu Thẩm Thiên hết pháp lực, kế đó y sẽ phản công giết hắn trong một chiếu.
Kết quả là y đã bị đánh bay khỏi võ đài mà không thể đánh trả dù chỉ một đòn.
Quá thảm, thật sự quá thảm!
So với tình huống đánh qua đánh lại trong trận đầu của Tề Thiếu Huyền và hình chiếu, thậm chí Tề Thiếu Huyền đã từng áp chế hình chiếu, thì trận thứ hai này quá sức thê thảm.
Tề Thiếu Huyền không dám đọc bình luận khắp bốn phía của võ đài vì biết chắc sẽ có người chế giễu mình.
"Đáng giận, nếu Tề mỗ đang trong trạng thái mạnh nhất thì tuyệt đối sẽ không thua!"
Việc trực tiếp trận đấu tạm gián đoạn, người tu tiên bên ngoài không thể theo dõi tình hình trên võ đài Chiến Thần.
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, thầm hỏi: "Tháp linh, có thể... Có thể cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
Tháp linh đáp lời với giọng điệu mềm mỏng: "Thánh tử trẻ tuổi à, có một có hai chứ nào có ba có bốn, bổn tháp thật sự không thể phá lệ cho ngài nữa."
Tề Thiếu Huyền bất đắc dĩ nói nói: "Không, không có lần thứ tư đâu, Tề mỗ đảm bảo lần này sẽ là lần khiêu chiến cuối cùng."
"Hơn nữa... Hơn nữa số bảo vật còn lại của Tề mỗ cũng chỉ đủ để khiêu chiến thêm một lần thôi."
Chỉ đủ để khiêu chiến một lần cuối cùng ư?
Sạch túi nhanh vậy sao? Đúng là khiến người ta thất vọng mà!
Tháp linh im lặng một lát rồi bất đắc dĩ nói: "Đây là vấn đề về nguyên tắc."
Tề Thiếu Huyền khom người nói: "Tề mỗ biết, Tề mỗ bằng lòng thêm tiền, tám chục nghìn, Tề mỗ trả tám chục nghìn điểm Chiến Thần!"
"Chỉ cần tháp Chiến Thần cho Tề mỗ chọn ghép cặp chiến đấu với Thần Tiêu thánh tử thêm một lần nữa, cho Tề mỗ cơ hội quyết chiến công bằng với hắn thì Tề mỗ sẵn lòng đặt cược tám chục nghìn điểm Chiến Thần!"
Diệp Kình Thương trên tầng thứ bảy của tháp Chiến Thần quan sát đôi mắt hơi đỏ của Tề Thiếu Huyền, mừng rỡ đến méo cả miệng.
Chẳng lẽ đây chính là "chó đánh cược" mà Thiên nhi đã nói sao? Đúng là đáng yêu!
Tiếc rằng tên này hơi nghèo một chút.
Nếu không, Diệp Kình Thương cảm thấy kẻ nóng đầu như y có thể giúp mình phát tài!
Tháp linh im lặng hồi lâu rồi lại dùng giọng nói nhẹ nhàng trả lời bên tai Tề Thiếu Huyền: "Thôi được, đứa nhỏ ngốc mà!"
"Nể tình nhiều người trong buổi trực tiếp ủng hộ ngài, bổn tháp linh sẽ cho ngài một cơ hội cuối cùng, ngài phải nắm chặt đấy nhé!"
"Cố lên, hy vọng ngài có thể chiến thắng Thần Tiêu thánh tử, bổn tháp linh tin ngài nhất định làm được!"
Tề Thiếu Huyền rớt nước mắt khi nghe tháp linh cổ vũ mình.
Y rất cảm động, không ngờ đường đường một tháp Chiến Thần lại chịu phá lệ cho mình nhiều lần như vậy.
Xem ra Tề mỗ rất được tháp Chiến Thần coi trọng, nếu Tề mỗ gặp tháp Chiến Thần sớm hơn thì có lẽ bây giờ nó đã tọa lạc tại Tử Phủ Thánh Địa rồi.
Thôi được, hôm nay Tề mỗ nhất định sẽ chứng minh với tháp Chiến Thần và tất cả khán giả theo dõi trực tiếp.
Cả đời Tử Phủ thánh tử Tề Thiếu Huyền ta không thua kém ai!
Tề Thiếu Huyền mở nhẫn không gian và bắt đầu đổ bảo vật ra ngoài.
Linh thạch chất thành núi, đếm ra thì ít nhất cũng có mấy triệu viên, đổi ra sẽ thành mấy trăm điểm Chiến Thần.
Mấy trăm tấn "mỏ Tử Tinh", đặc sản của Tử Phủ Thánh Địa, được dùng để luyện chế pháp khí và đổi ra được vài nghìn điểm Chiến Thần.
Linh khí cực phẩm "Tử Quang Tiên Kính" đổi ra được một chục nghìn điểm Chiến Thần, linh khí thượng phẩm "kiếm Trảm Yêu" đổi ra được ba nghìn điểm Chiến Thần.
Những món linh khí, pháp khí, đan dược, linh thảo gần như chất đống thành một núi nhỏ.
Dù vậy, số lượng bảo vật ấy cũng chỉ đổi được năm chục nghìn điểm Chiến Thần, Tề Thiếu Huyền còn thiếu ba chục nghìn nữa mới đủ tám chục nghìn.
Tề Thiếu Huyền cảm giác mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ, dù sao y cũng là thiếu niên lắm tiền được cả Đông Hoang công nhận là đứa con số mệnh.
Từ nhỏ đến lớn, Tề Thiếu Huyền y đã bao giờ trải nghiệm nỗi khổ của sự "nghèo túng" đâu?
Nhưng mà y đã cảm nhận được điều đó vào ngày hôm nay, ngay trong tháp Chiến Thần này.
Tề Thiếu Huyền hạ giọng nói: "Tháp linh, đây là toàn bộ tài sản của Tề mỗ."
Tháp linh chậm rãi nói: "Tử Phủ thánh tử, chiến giáp trên người và Long Kích trên tay ngài có thể đổi ra một trăm nghìn điểm Chiến Thần."