Chương 470: Nữ đế tuyệt thế, Phi Tiên Kiếm Ý (5)
Bởi vì tinh thần của hắn bị hút vào trong chiếc nhẫn đồng xanh ngay khi nhỏ máu lên nó.
Hắn phát hiện mình không còn ở Thánh Tử phong hay Thần Tiêu Thánh Địa, thậm chí có thể nói hắn không còn ở Đông Hoang lẫn năm vực nữa.
Hắn xuất hiện trong một bầu trời sao, nhìn đâu cũng thấy sao trời vô tận.
Bọn họ vận chuyển theo quỹ đạo có sẵn như một bức tranh đẹp không gì sánh bằng.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên chăm chú nhìn về một phía vì thấy một cái bóng, một cái bóng màu trắng.
Nàng độc lập với trời sao vô tận, thân thể tựa thực tựa ảo nằm ngang trong ngân hà.
Nàng quay lưng về phía Thẩm Thiên, mái tóc đen nhánh xõa tung sau lưng, trên người mặc một bộ trang phục màu trắng tuyết.
Cái bóng ấy được bao phủ bởi tiên khí hỗn độn, cơ thể thon dài đứng lặng như sẽ mãi không thay đổi dù năm tháng trôi đi.
Dường như ngân hà mênh mông đều tắt sáng khi nàng xuất hiện.
Bỗng nhiên bóng người đó xoay lại, Thẩm Thiên cũng có cảm giác như một đôi mắt đang chiếu lên người mình.
Vào giờ phút này, Thẩm Thiên cảm thấy cả người mình đều bị nhìn thấu.
Sự xấu hổ bùng nổ!
Thẩm Thiên cực kỳ nghi ngờ đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt X-quang mà còn không muốn chịu trách nhiệm!
Một hồi lâu sau, ánh mắt ấy dần thu hồi, sau đó là một tiếng thở dài vang lên trong biển vũ trụ.
Trong chớp mắt, cả bầu trời sao bắt đầu vỡ nát, từng ngôi sao rơi xuống thành sao băng tạo nên một bức tranh cuộn tròn đẹp tuyệt trần!
Trong mưa sao sa như tận thế, bóng người kia hóa thành tiên quang vọt đến rồi nghiền nát ngân hà và hủy diệt trời đất trong khoảnh khắc.
Trong lúc mơ hồ, dường như Thẩm Thiên đã nhìn thấy một thanh kiếm tiên tuyệt thế.
Một kiếm phi tiên, ngân hà sụp đổ!
...
Tề Thiếu Huyền ở bên dưới núi của Thần Tiêu thánh tử chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Y đã chọn xong truyền thừa cấp năm sao và sáu sao trong tháp Chiến Thần.
Thế nhưng y vẫn không cam tâm vì cảm giác cửa ải lần này của tháp Chiến Thần hơi sai sai.
Rõ ràng là thực lực của y và Thẩm Thiên trong lần so tài đầu tiên và lần thứ hai đều sàn sàn nhau, khó mà phân cao thấp.
Thế mà tại sao y lại bị giết chớp nhoáng trong lần thứ ba chứ?
Tề Thiếu Huyền cảm giác việc Thẩm Thiên sở hữu truyền thừa cấp bảy sao không phải là nguyên nhân chính của vấn đề.
Y cảm giác sức mạnh cơ sở của hình chiếu Thẩm Thiên trong lần thứ ba đã vượt xa lần đầu và lần hai.
Đúng vậy, Tề Thiếu Huyền hoài nghi tháp Chiến Thần đã cố ý sửa chữa số liệu, tăng sức mạnh của hình chiếu Thẩm Thiên hòng nuốt lấy tám chục nghìn điểm Chiến Thần của mình!
Bằng không, Tề mỗ làm gì mà thất bại được!!!
"Dù thế nào đi nữa, Tề mỗ đều muốn mặt đối mặt để so tài công bằng với Thần Tiêu thánh tử trong hôm nay!"
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, lặng lẽ đeo mặt nạ có thể che giấu hơi thở.
Y muốn xâm nhập Thánh Tử phong vào ban đêm nhằm so tài một trận với Thẩm Thiên.
Tại sao không làm rõ thân phận rồi hẵng so tài? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì y không muốn gọi chú nhỏ.
Y lén lút đến đánh một trận với Thần Tiêu thánh tử, nếu đánh thắng thì lật mặt tháp Chiến Thần, còn nếu không thắng thì... Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi!
Nói thế nào thì Tề mỗ cũng là Tử Phủ thánh tử, chẳng lẽ thua trận rồi bị giết luôn à?
Tề Thiếu Huyền nghĩ đến đây bèn rón ra rón rén chạy lên Thánh Tử phong.
Bình thường thì Thánh Tử phong không kích hoạt đại trận hộ sơn, dù sao Thẩm Thiên cũng là người xuyên không có đức tính "tiết kiệm" tốt đẹp.
Hơn nữa, sức chiến đấu của người sở hữu Kim Đan mười vòng như Tề Thiếu Huyền đã sớm vượt qua tôn giả Nguyên Anh kỳ bình thường.
Thêm vào đó, nhóm cấp cao chân chính của Thần Tiêu Thánh Địa lại không quan tâm đến nên thoáng chốc mà y đã leo lên Thánh Tử phong rồi.
Không lâu sau, Tề Thiếu Huyền trông tháy Thẩm Thiên trước Thánh Tử phong.
Lúc này, Thẩm Thiên ngồi xếp bằng trên đá ngộ đạo, ngũ tâm hướng trời và hô hấp linh khí.
Linh khí khắp Thánh Tử phong đều trào dâng theo sự tuần hoàn của Thẩm Thiên, thậm chí mơ hồ hình thành làn sóng linh khí mãnh liệt.
"Đây là quái vật ư? Làm sao có thể hấp thu nhiều linh khí đến thế trong một lần hô hấp chứ?"
Tề Thiếu Huyền trợn mắt thật to, nói thẳng thì y bắt đầu thấy nghi ngờ cuộc sống.
Dù sao Thẩm Thiên cũng quá bug so với Kim Đan kỳ bình thường rồi.
"Không sao hết, chỉ có thể hô hấp linh khí thôi, nó không hoàn toàn đại diện cho sức mạnh."
Tề Thiếu Huyền tự an ủi bản thân, sau đó tiếp tục len lén tiếp cận Thẩm Thiên.
Cách nghìn bước, cách năm trăm bước, cách một trăm bước,...
Tề Thiếu Huyền thu hồi Phương Thiên Long Kích và thay thành một cây thương dài.
Y chuẩn bị tấn công vì muốn Thần Tiêu thánh tử thể hiện thực lực chân chính của mình theo phản xạ có điều kiện trong tình huống bất ngờ!
Ngay lúc này, Tề Thiếu Huyền khiếp sợ khi phát hiện cơ thể của Thẩm Thiên biến mất ngay trước mắt mình.
Không đúng, không phải biến mất trước mắt y mà là biến mất khỏi thế giới này.
Thông thường, các tu sĩ sẽ phong tỏa đối thủ bằng thần niệm, tiếp đó mới phát động tấn công.
Thế nhưng vào giây phút này, Tề Thiếu Huyền phát hiện thần niệm của mình không thể nào phong tỏa Thẩm Thiên, tựa như hắn đã trốn vào một hư không khác rồi.
Rõ ràng là hắn vẫn còn ở trên Thánh Tử phong, ấy thế mà hắn lại mang lại cảm giác như một vị thần tiên trên chín tầng trời không dính đến vạn pháp.
"Chuyện gì thế? Lẽ nào mình bị phát hiện rồi?"
Tề Thiếu Huyền hơi nghiêm mặt, lập tức kích hoạt pháp lực toàn thân.
Ngay lúc Tề Thiếu Huyền chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, Thẩm Thiên đang ngồi xếp bằng trên đá ngộ đạo lại nhúc nhích.