Chương 471: Nữ đế tuyệt thế, Phi Tiên Kiếm Ý (6)
Đôi mắt hắn khép hờ như thể đang dấn thân vào sự cảm ngộ kỳ diệu khó giải thích, mọi thứ trên thế gian đều không còn quan hệ gì với hắn.
Một thanh kiếm màu máu xuất hiện trong tay hắn. Dường như quanh nó có vô số hơi thở sát phạt chuyển động cùng với ánh sáng, nhưng mà không có gì thoát ra ngoài cả.
Thẩm Thiên đang múa kiếm với dáng vẻ như kiếm tiên trên cao giáng trần, quả là đẹp đẽ không gì bằng.
Chiêu kiếm của hắn trông thoải mái và không tuân theo bất cứ khuôn mẫu nào, hơn nữa vừa không có kết cấu vừa diệu kỳ tuyệt đỉnh.
Kiếm thế của hắn rất là điềm tĩnh, không có kiếm khí tung hoành, thậm chí còn không nghe thấy tiếng kiếm vung xé gió.
Kiếm pháp này như một điệu múa phóng khoáng xuất trần không có dù chỉ một chút sát thương, nhưng lại ẩn giấu vô số biến hóa kể cả biến hóa về vạn vật.
Tề Thiếu Huyền xem mà không hiểu.
Chẳng những vậy, y còn chẳng thể nhớ dù chỉ là một chiêu một thức trong đó nữa là.
Dường như Thẩm Thiên vừa múa kiếm vừa chém bay ký ức của Tề Thiếu Huyền về chiêu kiếm vậy.
Y quan sát Thẩm Thiên múa mấy trăm kiếm mà trong đầu chẳng có chút ký ức nào về nó, ấn tượng duy nhất là chiêu kiếm này có vẻ rất tuyệt diệu.
Thẩm Thiên múa kiếm ngày càng nhanh, ngày càng nhanh hơn.
Khi tốc độ chiêu kiếm tăng lên, số lượng chiêu kiếm tính theo hàng trăm cũng dần giảm lại.
Mấy trăm chiêu, một trăm chiêu, mấy chục chiêu, mười chiêu,...
Số lượng chiêu thức càng ít thì kiếm pháp càng nhanh và nhẹ hơn, tựa như thần tiêu trên trời đang múa kiếm vậy.
Thậm chí đến thanh kiếm màu máu cũng được phủ một lớp tiên quang nhạt, tuy nhiên nó lại không có chút sát khí nào.
Nhưng mà trong lòng Tề Thiếu Huyền lại trào dâng sự kiêng kỵ.
Y luôn có cảm giác kiếm pháp uyển chuyển như vô tận ấy ẩn chứa sự khủng bố to lớn.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên vốn đang hờ hững múa kiếm xoay người lại.
Hắn chuyển tầm mắt lên Tề Thiếu Huyền, đồng thời tất cả chiêu kiếm dung hợp làm một.
Vèo!
Giờ phút này, Thẩm Thiên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Tề Thiếu Huyền, thay vào đó là một ánh kiếm đậm tiên khí.
Nó có ánh sáng mênh mông như bay từ đầu nguồn đến cuối nguồn sông thời gian, hơn nữa nằm ngang giữa ranh giới xưa và nay.
Mặt khác, dường như nó đã chặt đứt số mệnh và nhân quả ngay tại điểm nút của thời gian.
Trong phút chốc, Tề Thiếu Huyền chậm rãi ngẩng đầu.
Y cảm giác mặt trăng tròn treo trên chín tầng trời nứt ra rồi.
Không chỉ mặt trăng mà cả bầu trời sao cũng bị chia thành hai nửa khi đường kiếm xẹt qua.
Trong lúc mơ hồ, Tề Thiếu Huyền như thấy được một cái bóng thần tiên rực rỡ chiếu rọi trời đất.
Thậm chí Tề Thiếu Huyền còn chẳng thể sinh ra ý nghĩ kháng cự trước đường kiếm ấy, bởi lẽ y cảm giác làm thế tức là xúc phạm chân tiên!
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Trong phút chốc, trong mắt Tề Thiếu Huyền chỉ còn lại tiên quang chứ không còn bất cứ thứ gì khác.
Ngoài ra, đầu óc y chỉ còn lại một suy nghĩ: Mình... sắp chết rồi phải không?
Một chớp mắt dài như mười năm.
Lúc tiên quang hoàn toàn tan biến, Tề Thiếu Huyền phát hiện mình không bị tổn thương dù chỉ một sợi lông.
Có điều, phần vai phải của người đàn ông mặc áo tím đứng trước mặt y lại phun đầy máu tươi.
"Tử... Tử Huyền sư thúc!"
Con ngươi của Tề Thiếu Huyền co rụt lại. Người đang chắn trước mặt y chính là thiên tôn Tử Phủ Thánh Địa, đồng thời là một trong những đạo nhân bảo vệ Tề Thiếu Huyền.
Thân là chủ nhân của một ngọn núi trong Tử Phủ Thánh Địa, Tử Huyền thiên tôn đã đạt tu vi Hóa Thần kỳ. Nhìn chung thì ông ta cũng nằm trong nhóm hàng đầu tại Đông Hoang.
Vậy mà bây giờ Tử Huyền thiên tôn lại bị đứt một cánh tay, có thể tưởng tượng điều đó làm Tề Thiếu Huyền chấn động đến cỡ nào.
"Thẩm Thiên hắn... lại chém đứt cánh tay phải của sư thúc!"
Tề Thiếu Huyền ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực và chán nản.
Tinh thần chiến đấu của hắn đã hoàn toàn tắt ngúm vì biết hai bên không hề ở cùng một cấp bậc.
Tề Thiếu Huyền khẳng định mình có hơn năm phần mười khả năng thoát khỏi thiên tôn Hóa Thần kỳ nếu ứng phó hết sức.
Điều đó đã trở thành niềm tự hào và kiêu ngạo của y, ấy thế mà nhát kiếm vừa rồi của Thẩm Thiên lại chém đứt cánh tay phải của Tử Huyền thiên tôn.
Hai người chênh lệch nhau như mây với bùn vậy.
Tề Thiếu Huyền mệt mỏi quỳ dưới đất, tháo mặt nạ ra rồi tự lẩm bẩm: "Tề mỗ... thua rồi."
"Lần này Thiếu Huyền thật sự thua rồi."
Sự chấn động trong lòng Tử Huyền thiên tôn không thua kém gì Tề Thiếu Huyền, bởi vì không ai biết rõ sự đáng sợ của nhát kiếm vừa rồi hơn ông ta.
Thanh kiếm kia tuyệt đối không chỉ là thánh khí, ít nhất nó cũng phải là tiên khí chuẩn sở hữu sát khí đáng sợ nhất thiên hạ.
Nhưng mà so với kiếm pháp huy hoàng tuyệt thế ấy thì đến thanh sát kiếm này cũng phải nhận phần thua.
Nếu không phải do Thẩm Thiên trong nơi sâu thẳm nhận ra điều gì đó rồi chuyển hướng mũi kiếm đúng lúc thì có lẽ thứ bị chém đứt không phải là cánh tay mà là đầu của Tử Huyền thiên tôn rồi.
Đến tận bây giờ, dù rằng chiêu kiếm đã tan đi nhưng kiếm ý vẫn quanh quẩn ngay nơi tay cụt của Tử Huyền thiên tôn như giòi bọ ăn xương. Nó đã trở thành trắc trở lớn cho Tử Huyền trong việc chữa thương.
Việc gắn cánh tay phải lại còn khó hơn cả chữ khó nữa!
Ông ta thở dài: "Thần Tiêu thánh tử quả là kỳ tài ngút trời."
"Nhát kiếm này đã làm mọi kiếm khách trong thiên hạ phải mất màu."
Cuối cùng, Thẩm Thiên chậm rãi mở mắt.
Ý thức của hắn cũng thức tỉnh trong giác ngộ như là vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ dài vậy.