Chương 474: Cảm nhận khuất nhục đi! Suy ngẫm về khuất nhục đi! Chấp nhận khuất nhục đi!
Tề Thiếu Huyền u oán nhìn Thẩm Thiên, mắt rưng rưng muốn khóc...
Emma~
Thẩm Thiên nhìn mà da đầu tê dại.
Lặng lẽ rời ánh mắt từ trên mặt Tề Thiếu Huyền đi, ừ, không bốn mắt nhìn nhau nữa quả nhiên tốt hơn nhiều.
Khóe miệng Tề Thiếu Huyền hơi co rút, tên ghê tởm này thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào y, tự cao vậy cơ à?
Hóa ra đấy chính là sự tự cao kiêu ngạo của Thần Tiêu thánh tử, chắc hẳn trước kia lúc sư tôn đối mặt với Trương Long Uyên và Sở Long Hà cũng là như vậy!
Loại cảm giác khuất nhục bị coi thường này, cuối cùng Tề mỗ cũng cảm nhận được rồi!
Giờ phút này, cuối cùng Tề Thiếu Huyền cũng hiểu tại sao lúc sư tôn nhà mình vừa nhắc đến Thần Tiêu thánh chủ là siết chặt nắm đấm hận đến nghiến răng.
Đối với loại thiên kiêu vô cùng kiêu ngạo như bọn họ, bị người áp chế như thế quả thực rất khó chịu!
Siết chặt nắm đấm, Tề Thiếu Huyền cúi người thật sâu trước Thẩm Thiên: "Đầu tiên, Tề mỗ phải xin lỗi Thần Tiêu thánh tử huynh."
"Tùy tiện xông vào Thánh Tử phong, trong lúc vô tình quấy rầy Thẩm huynh luyện kiếm, đó là lỗi của Tề mỗ, nếu Thẩm huynh muốn đòi bồi thường thì cứ lên tiếng."
Hả?
Thẩm Thiên bối rối.
Thằng nhóc này sao lại khách khí như vậy?
Ngươi lễ độ như vậy sẽ khiến ta ngại lắm đấy.
Sau đó, Tề Thiếu Huyền lại cúi người trước Thẩm Thiên: "Thứ hai, Tề mỗ phải cảm tạ huynh."
"Đối với Tề mỗ, Tử Huyền sư thúc giống như người thân vậy, sư thúc đỡ kiếm thay ta, cảm ơn Thẩm huynh đã chữa trị vết thương cho ông ấy."
Trán Thẩm Thiên rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, cái này có gì mà phải cảm ơn, người nọ là do ta chém mà.
Chậc, cưỡng ép làm quen cọ độ hảo cảm à!?
Tề Thiếu Huyền bắt đầu cúi người lần thứ ba: "Thứ ba, Tề mỗ phải cảm tạ Thẩm huynh, huynh thành công gợi lên ý chí chiến đấu của ta!"
Thẩm Thiên: "???"
Ánh mắt Tề Thiếu Huyền nóng bỏng nhìn Thẩm Thiên: "Thật không dám giấu diếm, trong đám bạn trẻ tuổi đồng trang lứa, Tề mỗ đã vô địch quá lâu rồi."
"Lần này ở trước mặt Thẩm huynh, Tề mỗ thua tâm phục khẩu phục, nhưng đây chẳng qua là tạm thời, ta sẽ luôn đuổi theo bước chân của huynh, cho đến khi vượt qua huynh."
Nhìn Tề Thiếu Huyền nghiêm trang, toàn thân tỏa ra ý chí chiến đấu ngút trời, Thẩm Thiên không nhịn được mà ngẩn người.
Sau đó, hắn dở khóc dở cười: "Tề huynh, chúng ta... từng so tài hay sao?"
Ầm!
Ầm!!
Đoàng đoàng!!!
Tề Thiếu Huyền chỉ cảm thấy từng tia sét trên đỉnh đầu đánh xuống khiến y hoài nghi cuộc đời.
Tề huynh, chúng ta từng so tài hay sao?
Câu trả lời của Thẩm Thiên khiến Tề Thiếu Huyền thật muốn quỳ orz.
Điều đáng buồn nhất trên thế giới này không phải là bạn bị người ta đánh bại.
Mà là người đánh bại bạn căn bản không nhớ anh ta từng đánh bại bạn.
Mà thảm hại hơn cả chính là người đánh bại bạn còn không ý thức được bạn và anh ta từng so tài.
Cho nên trong mắt Thần Tiêu thánh tử, Tề mỗ chỉ là một thằng hề nhảy nhót, ếch ngồi đáy giếng, hắn căn bản không coi ta ra gì?
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét quá đi!
Thần Tiêu thánh tử các người bắt nạt người ta quá đáng!
Sư tôn, khuất nhục ngàn năm qua người phải chịu, ta đã hoàn toàn cảm nhận được.
Cảm nhận khuất nhục đi, suy ngẫm về khuất nhục đi, chấp nhận khuất nhục đi, hiểu khuất nhục đi. Kẻ không hiểu gì về khuất nhục...
Thì không có cách nào bùng cháy ý chí chiến đấu chân chính!
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, nhìn thẳng Thẩm Thiên: "Bây giờ đúng là Thẩm huynh có tư cách từ trên cao nhìn xuống Tề mỗ, nhưng ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng..."
Cái gì? Mắt thấy Tề Thiếu Huyền sắp nói ra câu nguyền rủa lật kèo kinh điển kia, da đầu Thẩm Thiên nhất thời tê dại.
Nếu để cho đứa con của khí vận như ngươi nói ra câu kia liệu ổn không đó?
Bổn thánh tử còn không bị tác giả khắc chó má chết hay sao?
Thẩm Thiên lạnh lùng xoay người, mở miệng cắt ngang lời Tề Thiếu Huyền: "Đối thủ của ta chỉ có một, đó là chính mình."
"Trước giờ ta chưa từng coi kẻ địch bại dưới tay ta là đối thủ, ta sẽ cho ngươi thời gian đuổi theo, đến tận khi ngươi dõi mắt trông mà không thấy."
Nhìn bóng lưng cao gầy rắn rỏi của Thẩm Thiên, nghe lời nói lạnh lùng của hắn, Tề Thiếu Huyền sửng sốt.
Trong đầu y chỉ còn lại những câu nói của Thẩm Thiên vang vọng, chấn động đến mức điếc tai!
"Đối thủ của ta chỉ có một, đó là chính mình."
"Trước giờ ta chưa từng coi kẻ địch thua dưới tay ta là đối thủ, ta sẽ cho ngươi thời gian đuổi theo, đến tận khi ngươi dõi mắt trông mà không thấy."
Lời này thật... thật khí phách, đúng là vô cùng tự tin.
Đây mới thật sự là thiếu niên chí tôn, cho nên cần phải có một đạo tâm vô địch đúng không?
Hóa ra đạo vô địch mà Tề mỗ vẫn từng tự hào ngay từ đầu đã sai lầm buồn cười.
Người vô địch thật sự là ỷ vào tu vi mạnh mẽ càn quét tứ phương, khiêu chiến với những kẻ không địch lại mình ư?
Đương nhiên không phải!
Hồi tưởng lại mình đã từng càn quét các thánh địa lớn ở Đông Hoang, những thiên kiêu đó rõ ràng tu vi không bằng y, lại bị y ép buộc xuất chiến, cuối cùng thảm bại.
So sánh với Thẩm Thiên cực kỳ khiêm tốn, ngay cả bảng Chiến Thần cũng chọn giấu tên, Tề Thiếu Huyền chỉ cảm thấy cái gọi là "đạo vô địch" của mình phù phiếm đến nực cười.
Con đường vô địch lấy kẻ mạnh trong thiên hạ làm mục tiêu, không ngừng đột phá cực hạn của bản thân!
Đó mới thật sự là đạo tâm vô địch!
...
Dường như hiểu ra điều gì, khí thế trên người Tề Thiếu Huyền tăng mạnh.
Tóc y rối bời tung bay, chiến giáp trên người phát ra ánh sáng chói mắt, trong cơ thể có tiếng rồng ngâm chấn động.
Cuối cùng giờ phút này tu vi lại tăng tiến.
Đối với chuyện này, đương nhiên Thẩm Thiên hoàn toàn sững sờ.
Cái hành động cheat game kia đúng là làm người ta tức lộn ruột mà!
Người ta khổ cực tu luyện mười mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng chưa chắc có thể đột phá.
Kết quả bổn thánh tử nói mấy câu linh tinh, Tề Thiếu Huyền ngươi đã bị kích thích giác ngộ đột phá?
Làm cái gì vậy?
Đùa nhau à?
Trả tiền tư vấn tâm lý chưa!
Mấy người số đỏ các người còn biết xấu hổ hay không?