Chương 482: Những Bạng tiên tử kia cực kỳ non mềm (2)
Toàn bộ Thủy Tinh cung này do ngọc thạch trong suốt long lanh điêu khắc mà thành, lấp lánh rực rỡ.
Chỉ nhìn hình dáng đã thấy hoa lệ hơn Thần Tiêu thánh chủ điện.
"Mười nghìn năm trôi qua, Long đảo cũng thay đổi thật nhiều."
Ngao Băng cõng hồ lô rượu đứng ngạo nghễ trước Cửu Long Liễn, lên mặt cụ non nói.
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi co quắp, mặc dù biết rõ người này hơn mười nghìn tuổi, nói lời này cũng không sai.
Nhưng nhìn đứa trẻ còn chưa đến ngực hắn nói với giọng cảm khái "thế sự xoay vần" vẫn khiến hắn thấy khó chịu.
"Thủy Tinh cung của Bắc Hải thật sự vô cùng tinh xảo khéo léo, đúng là khiến Tề mỗ mở rộng tầm mắt."
Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô cũng từ mật thất bế quan đi ra, nhìn thấy Thủy Tinh cung, y cảm khái một phen.
Mọi người đều biết Bắc Hải có hải vực vô tận, ẩn chứa trong đó vô số kỳ trân dị bảo, tài nguyên khoáng sản ở đáy biển, giá trị không cách nào đo lường được.
Mà tộc Hắc Long được coi như kẻ cầm đầu Bắc Hải lại nổi danh là tiền muôn bạc biển, vượt xa thánh địa.
Cho dù là đứa con của số mệnh như Tề Thiếu Huyền cũng phải rung động trước tài lực của Long tộc.
"Vật ngoài thân mà thôi, đối với cường giả chân chính mà nói, nhưng tài nguyên phổ thông này cũng không có ý nghĩa gì quá lớn."
Thân hình cao lớn của Ngao Dạ xuất hiện ở trước mặt mọi người, ánh mắt xa xăm nhìn vào Thủy Tinh cung và vô số Long tộc khác.
Độ giàu có của tộc Hắc Long đã được tất cả các thế lực của Ngũ Vực công nhận.
Nhưng như vậy thì sao?
Chí bảo vô thượng chân chính không có cách nào dùng linh thạch, linh tinh mua được, có giá mà không có thị trường.
Cường giả vô thượng chân chính càng không có cách nào dùng tài nguyên tích tụ mà thành, thiên phú, huyết mạch quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Giống như Ngao Dạ hắn chỉ có huyết mạch Hắc Long bát phẩm, cho dù khổ tu nghìn năm cũng vẫn khó mà đột phá.
Mà bình cảnh tương tự, huyết mạch Hắc Long cửu phẩm như Ngao Băng có lẽ chỉ cần bế quan trăm năm là có thể dễ dàng phá cảnh.
Ở Long tộc, huyết mạch thiên phú quá quan trọng.
Đây cũng là lý do vì sao địa vị của Ngao Băng lại siêu nhiên đến vậy.
"Ngao Băng cô cô, phụ vương đã chuẩn bị Long Nguyên tửu lượng cao cho người, chỉ cần người dốc lòng tu luyện sẽ nhanh chóng khôi phục được trạng thái toàn thịnh."
Ngao Dạ nhìn về phía Ngao Băng, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chỉ cần Ngao Băng cô cô khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, rất nhanh thôi, Long tộc có thể nghênh đón thời kỳ huy hoàng mới!
Ngao Băng nhìn Thẩm Thiên, nói: "Bế quan nhàm chán lắm, Thẩm Thiên, nếu không ngươi bế quan với ta đi!"
Khóe miệng Ngao Dạ co rút, vội vàng nói: "Cô cô đừng vội, Thần Tiêu thánh tử có cơ duyên của mình, bổn tộc sẽ không bạc đãi hắn đâu."
"Cô cô cũng từng tới Tinh Đảo Hỗn Độn, biết trên đảo có bao nhiêu cơ duyên lớn, nếu bỏ qua không khỏi quá đáng tiếc."
Như vậy phải không?
Ngao Băng như có điều suy nghĩ, quyến luyến không thôi đưa tay ra với Thẩm Thiên: "Vậy ngươi cho bổn cung mấy trăm cân rượu tiên trước."
Thẩm Thiên: "..."
Đã bế quan còn uống rượu?
Hơn nữa tửu lượng của Ngao Băng thật sự chẳng ra sao.
Lỡ như uống say tẩu hỏa nhập ma thì sao? Không biết uống rượu không bế quan, bế quan không uống rượu à?
Lấy mười vò rượu tiên từ Thương Minh Giới ra, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: "Uống từ từ, rượu này trên người ta cũng không còn nhiều."
Đúng là không còn nhiều lắm, quan trọng hơn là Thẩm Thiên không biết cất rượu.
Thứ này hoàn toàn là uống một vò ít đi một vò, gần như không thể tái sinh.
Thẩm Thiên cũng nghĩ ngày nào đó có cần học chưng cất rượu, sau đó cất một ít cho mình hay không.
Chỉ có điều không biết chất lỏng Phệ Tiên Đằng hắn ép ra chế thành rượu có thể nguyên hương nguyên vị hay không.
...
Nhận lấy rượu tiên, cuối cùng Ngao Băng cũng hài lòng đi bế quan.
Ngao Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sâu kín nhìn sang Thẩm Thiên, nhìn đến mức người kia sợ hãi.
Một lúc lâu sau, trên mặt Ngao Dạ nặn ra vẻ tươi cười: "Ngao Ô, mấy ngày gần đây bổn vương có cảm ngộ, cần bế quan."
"Thần Tiêu thánh tử đường xa tới, lại là đồng bạn khế ước của cô cô, dựa theo bối phận mà tính, con phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc công."
"Lần này Tinh Đảo Hỗn Độn mở ra lịch luyện, con và Tề Thiếu Huyền đều tham gia, vậy thì con và Tề Thiếu Huyền thay thế cha chiêu đãi Thần Tiêu thánh tử đi!"
Dứt lời Ngao Dạ lấy một lệnh bài từ trong ngực ra.
Lại thấy toàn thân lệnh bài kia màu đen, hoa văn chính diện khắc một con thần long màu đen, phía sau khắc ba chữ lớn: "Đảo Hắc Long".
Ngao Dạ đưa lệnh bài cho Thẩm Thiên: "Thần Tiêu thánh tử, đây là Bắc Hải Hắc Long Lệnh, thấy lệnh như thấy bổn vương."
"Nếu ngươi bị thế lực không có mắt nào đó xúc phạm cứ dùng lệnh bài này."
"Đảo Hắc Long chúng ta còn có chút mặt mũi, vấn đề cơ bản đều có thể giải quyết."
Lại một tấm lệnh bài?
Thẩm Thiên ngẩn người, tính luôn "Lôi m Lệnh" lúc trước Lôi m thánh địa đưa cho, "Dao Trì Lệnh" của Dao Trì thánh chủ đưa, đây đã là tấm lệnh bài thứ ba rồi.
Chậc, cho để bản thánh tử thu thập thẻ à?
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ trong lòng như thế, người ta đã nể mặt thì vẫn phải nhận lấy.
Nhất là ở Bắc Hải, khắp nơi đều là tộc quần hải yêu, có vài hải yêu không thân thiện với loài người,
Nhận lấy Hắc Long Lệnh chung quy có thể giảm bớt chút phiền toái, cũng coi như Hắc Long Vương có lòng.
Thẩm Thiên nhận lấy Hắc Long Lệnh: "Long Vương nhọc lòng rồi, Thẩm Thiên cảm tạ."
...
"Cứ thế đi, bổn vương bế quan đây."
"Ngao Ô, dẫn tiểu thúc công của con đi dạo xung quanh một chút, làm quen với phong cảnh Bắc Hải."
Dứt lời Ngao Dạ hóa thành một long ảnh, biến mất trước mặt tất cả mọi người, ừ, không hề vội vàng chút nào.
Chỉ để lại Ngao Ô vẻ mặt xoắn xuýt và Tề Thiếu Huyền vô tội nhìn Thẩm Thiên.
Đương nhiên Thẩm Thiên biết bọn họ đang xoắn xuýt chuyện gì.
Căn cứ vào nguyên tắc "Nhiệt tình giúp đỡ mọi người, bạn vui tôi cũng vui lây", Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Tề huynh, Ngao Ô huynh đệ, tuổi tác của chúng ta cũng xấp xỉ nhau."