Chương 483: Những Bạng tiên tử kia cực kỳ non mềm (3)
"Mặc dù dựa theo quy định của khế ước Long Thần, Thẩm mỗ phải ngang thế hệ với Băng tỷ tỷ, thế nhưng như vậy thì Thẩm mỗ già quá rồi."
"Không bằng ngày sau tùy hoàn cảnh mà xưng hô, ta gọi Ngao Băng là tỷ tỷ, các ngươi gọi nàng là bà cô."
"Nhưng các huynh và Thẩm mỗ bình thường cứ gọi nhau là huynh đệ, thế nào?"
Tinh Đảo Hỗn Độn sắp mở ra, Thẩm Thiên còn trông cậy Ngao Ô dẫn mình tình hiểu thêm về thiên kiêu hải tộc nữa mà!
Như vậy "Thánh Tử Vọng Khí Đại Pháp" của hắn mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất, dễ dàng giao lưu với những thiên kiêu hải tộc kia hơn.
Nếu không, với sự căm thù của rất nhiều yêu thú hải tộc đối với loài người, có thể Thẩm Thiên vừa xuất hiện đã bị vây đánh, cho dù không bị vây đánh cũng rất khó được tin tưởng.
Nếu tiếp tục để Ngao Ô và Tề Thiếu Huyền gọi hắn là thúc công, hai người này còn không phải vừa thấy hắn đã tránh xa nghìn dặm hay sao?
Đến lúc đó, làm sao hắn còn cắt rau hẹ được?
Thẩm Thiên là một dân trồng rau nhân tính hóa, rất biết suy nghĩ đến cảm xúc của rau hẹ.
Quả nhiên, lời "thân thiện" này Thẩm Thiên vừa nói ra, sắc mặt của Ngao Ô và Tề Thiếu Huyền lập tức tốt lên không ít.
Ngao Ô ho nhẹ nói: "Khụ khụ, Thẩm Thiên ca ca, như vậy không tốt đâu! Nếu như bị phụ vương và bà cô biết, sợ là sẽ không vui."
Thẩm Thiên bĩu môi: "Ngươi không nói ta không nói, phụ vương ngươi làm sao biết? Còn về Băng tỷ tỷ, ngươi cho là nàng thích nghe ngươi gọi là bà cô hay sao?"
"Bây giờ người này niết bàn sống lại, chỉ mong tất cả mọi người đều gọi nàng là Tiểu Long Nữ kìa!"
Ngao Ô: "..."
Tề Thiếu Huyền: "..."
Lời nói qua loa nhưng thật có lý!
Chỉ cần mọi người không nói thì ai biết được chúng ta âm thầm gọi nhau như thế nào chứ?
Quả nhiên Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên là một khiêm khiêm quân tử, không hề hùng hổ dọa người chút nào, không trách nhân khí cao như vậy.
Ngao Ô nhìn Thẩm Thiên, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ sùng bái, thiên kiêu mạnh như vậy, tính tình còn hiền lành như thế, khó trách được bà cô thừa nhận.
"Được, Thẩm Thiên ca ca, Ngao Ô hiểu rồi!"
"Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên ca ca đến Bắc Hải đúng không! Ta dẫn mọi người tới nơi hay ho!"
Vừa nói, Ngao Ô vừa cười toe toét, móc một cái tù và nhỏ màu vàng từ trong ngực ra, thổi lên.
Theo tiếng thổi "u u", ở phía xa nhanh chóng xuất hiện bốn bóng dáng, đồng loạt phi nhanh về phía đám người Thẩm Thiên.
...
"Thất thái tử điện hạ, gọi bọn ta tới gấp như vậy là vì chuyện gì?"
Dẫn đầu bốn thân ảnh đó là một người đàn ông áo trắng, hắn mỉm cười, tao nhã lễ phép, nhìn khá thư sinh.
Đáng nhắc tới là nửa người dưới của người đàn ông này không phải hai chân của người mà là tám cái xúc tu màu trắng bạc.
Tám cái xúc tu kia khuấy nước, khiến toàn bộ thân thể hắn như hóa thành một mũi tên nhọn màu bạc.
Trong nháy mắt đã lướt ra ngoài nghìn mét, tốc độ nhanh kinh người.
"Thất thái tử tới Đông Hoang, bọn ta rất nhớ ngươi đó!"
Theo sát người đàn ông áo trắng là một người cua béo mập.
Dáng đi của hắn ta hết sức phách lối, quơ hai cái càng to hoành hành bá đạo trên biển.
Má, có càng đúng là muốn làm gì cũng được ~
Còn hai người đàn ông còn lại, một trong số đó mặc áo giáp màu đỏ, toàn thân tỏa ra khí thế hung ác ngút trời.
Thân thể gã cao chừng mét chín, đeo một thanh khảm đao lớn, răng cưa trải rộng lưỡi đao như răng nanh vậy.
Há miệng cười, hàm răng bén nhọn dày đặc, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Người cuối cùng dáng vẻ hơi buồn cười, cậu ta là thiếu niên, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Đáng nhắc tới là vị thiếu niên này mặc trên mình một bộ áo giáp bằng vỏ rùa đen, hơn nữa phần lưng và phía trước đều có vỏ rùa bảo vệ.
Giống như một cậu nhóc tìm hai mảnh vỏ rùa bao mình lại vậy.
Bốn người nhanh chóng chạy tới trước mặt Ngao Ô, người nào người nấy đều tò mò đánh gia hai con người đứng bên cạnh Ngao Ô.
Ánh mắt của thiếu niên đeo vỏ rùa rơi xuống người Thẩm Thiên, không tự chủ được cảm thấy trên người con người kia tỏa ra một hơi thở khiến cậu ta cảm thấy rất gần gũi.
Giống như... cùng chung nguồn gốc vậy.
"Nghe nói Thất thái tử điện hạ ký kết "Khế ước Long Thần" với Tử Phủ thánh tử, chẳng lẽ các hạ chính là Tử Phủ thánh tử Tề Thiếu Huyền?"
Thiếu niên vỏ rùa thân thiện đưa tay ra: "Xin chào, ta là Vũ Vô Địch, đến từ Huyền Quy thần tộc, rất hân hạnh làm quen với ngươi."
"Người bên cạnh là người hầu của ngươi à? Không hổ là người đàn ông được Thất thái tử công nhận, làm người cũng mạnh mẽ như vậy!"
Tề Thiếu Huyền: "???"
Khóe miệng Ngao Ô co quắp, làm người cũng mạnh mẽ như vậy cái mụ nội nó.
Mặc dù so sánh ra, khí chất của Thiếu Huyền ca ca đúng là thua trăm triệu điểm so với Thẩm Thiên ca ca, nhưng cũng không đến nỗi bị ngươi coi là người hầu được không! Cái con rùa nhà ngươi, gần đây mắt nhìn càng ngày càng chẳng ra sao.
Mắt thấy sắc mặt Tề Thiếu Huyền khó coi, Ngao Ô vội vàng kéo Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền tới giới thiệu.
"Bản thái tử giới thiệu cho mọi người, vị bên trái ta đây mới là Tử Phủ thánh tử Tề Thiếu Huyền, cũng là đồng bạn khế ước của bản điện hạ."
"Mà vị bên phải ta là Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên ca ca, mỹ nam tử số một, thiên kiêu số một Đông Hoang."
"Đồng thời huynh ấy cũng là đồng bạn khế ước với một vị trưởng bối của bản điện hạ, thân phận không tiện tiết lộ."
"Tóm lại, Thẩm Thiên ca ca là vị khách tôn quý nhất Bắc Hải thần tộc chúng ta."
"Bản thái tử tìm bốn vị ca ca tới chính là hy vọng mọi người chiêu đãi huynh ấy thật tốt."
Tề Thiếu Huyền???: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Cho nên Tề mỗ chẳng qua là thuận tiện lôi theo thôi đúng không!
Cuộc sống này khó khăn quá đi mà!