Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 485: Làm sao mới thu được phương tâm của tiên tử? (1)

Chương 485: Làm sao mới thu được phương tâm của tiên tử? (1)
­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Thậm chí, nếu điều khiển không tốt có khi còn tự giật chính mình nữa.
Ngược lại, uy lực của niết bàn phệ tiên đằng phối hợp với phá thể long tiên dưới đáy biển thế này cũng tăng thêm không ít.
Nương theo những con sóng, phệ tiên đằng dẻo dai mềm mại như rắn biển, trở thành một trong những kỹ pháp tấn công cường đại nhất của Thẩm Thiên ở dưới biển.
Đương nhiên, điều này cũng chẳng quan trọng lắm.
Dù sao lần này hắn đến thành Cực Nhạc cũng là làm khách, chứ không phải để đánh nhau.
Mà thành Cực Nhạc này có một quy định rất rõ ràng là thiên kiêu các tộc không được đánh nhau ở nơi này.
Nếu làm ảnh hưởng đến hòa bình trong thành sẽ bị đội chấp pháp do cường giả các tộc tập hợp thành đuổi ra khỏi thành Cực Nhạc, thậm chí là cấm cửa vĩnh viễn.
“Thẩm huynh, huynh thấy thành Cực Nhạc này của chúng ta thế nào?”
Tạ công tử hoành hành bá đạo đi trước quơ quơ gọng càng mở đường.
Tên tuổi y còn đó, không ai dám mạo phạm ngăn cản, chỉ là bên đường thường xuyên có người nhìn vào.
A, hình như loài người!
Thiếu niên long tộc, còn cả nam tử loài người nữa.
Ôi chao, một nam tử thật anh tuấn, sao loài người có thể anh tuấn như thế chứ.
Ôi không, ta ngất…
“Thành Cực Nhạc quả không hổ danh Cực Nhạc, quả nhiên phồn hoa.”
Thẩm Thiên cảm thán tự đáy lòng.
Bước đi trong tòa thành này, những gì hắn thấy là đủ loại sắc màu sặc sỡ vô tận, là các chủng tộc trong biển cả hài hòa ở chung, là khắp nơi vừa múa vừa hát.
Các loại kỳ hoa dị thảo chỉ có trong hải dương đu đưa trong nước biển, lộng lẫy, hài hòa, tự nhiên.
Duy chỉ có một điều khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ là…
Mặc dù hắn chỉ bước đi ngoan ngoãn trên đường thôi nhưng luôn có người ném đồ cho hắn.
Cái gì mà vòng hoa, cái gì mà ngọc bội san hô óng ánh, thậm chí còn cả rong biển nhàn nhạt mùi tanh…
Cái quỷ gì thế này? Nữ hài tử hải tộc đều cởi mở thế sao?
“Không hổ là Thần Tiêu Thánh tử, lại được nữ hài hải tộc chúng ta ưu ái như vậy.”
Bạch công tử của Ngân Chương Thần tộc mỉm cười nói: “Xem ra Vân Phong huynh tôn sùng ngươi như vậy quả nhiên không giả.”
Vân Phong huynh?
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật, hỏi lại: “Bạch công tử đang nói đến Lý Vân Phong Lý sư đệ sao?”
Bạch công tử nở nụ cười buôn chuyện: “Đúng vậy, Bạch mỗ từng tới Đông Hoang du lịch một lần, cùng Vân Phong huynh của quý tông mới quen đã thân.”
“Bạch mỗ rất bội phục năng lực thu thập tình báo của Vân Phong huynh. Khụ khụ, trước đó Bạch mỗ có nghe Vân Phong huynh nói Thánh tử chính là tuyệt thế mỹ nam tử ngàn năm khó gặp.”
“Ngươi mới xuất thế mấy tháng, vô số tiên tử, Thánh nữ ở Đông Hoang đã điên cuồng vì ngươi, thậm chí ngay cả Thần Tiêu Thánh nữ Trương Vân Hi cũng cam nguyện đem lòng yêu thương.”
“Ban đầu Bạch mỗ cũng không tin lắm, nhưng hôm nay được gặp bản tôn của Thánh tử mới biết Vân Phong huynh nói lời ấy không giả.”
Thẩm Thiên: “…”
Con mẹ nó chứ, gì mà Vân Hi sư tỷ cam nguyện đem lòng yêu thương!
Lý Vân Phong ngươi, miệng thì nói giữ kín bí mật, con mẹ nó chứ truyền đến cả Bắc Hải rồi cơ?
Chờ đấy. Chờ bổn Thánh tử quay về Thần Tiêu Thánh địa, không vá cái miệng như cái bình vỡ của ngươi lại, ta không phải Thẩm Ngạo Thiên!
Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên gạt ra một nụ cười ngoài mặt, hỏi lại: “Đây quả thật là lời Vân Phong sư đệ nói sao?”
Bạch công tử gật gật, trả lời: “Đúng vậy, Vân Phong huynh vô cùng tôn sùng Thánh tử, đã chia sẻ rất nhiều sự tích huy hoàng của ngươi với Bạch mỗ.”
“Nhưng Thẩm huynh yên tâm, Bạch mỗ luôn giữ kín miệng mình, chưa từng tuyên truyền loạn về sự tích của ngươi đi khắp nơi đâu.”
Thẩm Thiên: “…”
Thấy Bạch công tử và Thẩm Thiên vui vẻ chuyện trò, Tạ công tử thấy chua chua.
Y giơ một kìm kẹp lấy xúc tu của Bạch công tử, kéo y sang bên cạnh.
“Đi đi đi, cái đồ bạch tuộc lắm chuyện không biết tình thú, ngày nào cũng chỉ biết hóng hớt đưa chuyện.”
Tạ công tử toét miệng cười thô bỉ, rủ rê: “Thẩm huynh, Tề huynh, hôm nay trong Thiên m Các ở thành Cực Nhạc có buổi biểu diễn của Công chúa nhân ngư trăm năm khó gặp.”
“Giọng ca của vị Công chúa nhân ngư này đã được ngũ vực công nhận là thiên âm, không biết bao nhiêu người tình nguyện giảm trăm ngàn năm tuổi thọ chỉ mong nghe nàng ca một khúc thôi đó.”
“Tạ mỗ đã bỏ ra rất nhiều tiền đặt trước một phòng bao, nếu hai vị có hứng thú thì ngàn vạn lần không thể bỏ qua.”
Nghe Tạ công tử nói vậy, khuôn mặt nho nhã của Bạch công tử lập tức lại hớn hở hóng hớt.
Y hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi, Công chúa Nhân ngư Ngọc Biên Tiên là đệ nhất mỹ nhân tộc Nhân ngư đó.”
“Tương truyền bài ca “Hải yêu” mà nàng hát có thể là ấn tượng đẹp đẽ nhất trong lòng mỗi người, chính là danh khúc của Bắc Hải Đệ nhất thiên đấy.”
“Đồng thời, Bạch mỗ nghe nói, Công chúa Nhân ngư vừa đến tuổi gả chồng, cố ý tìm một vị tri âm lương phối trong cuộc thí luyện Hỗn Độn Tinh đảo này.”
Thiếu niên rùa hai mặt Vũ công tử lộ ra vẻ mơ ước: “Nếu được Công chúa Nhân ngư ưu ái, dù giảm ngàn năm tuổi thọ ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Thiên kiêu huyết sa Sa công tử cười nhạo: “Thứ không đáng giá nhất của con rùa nhà ngươi chính là tuổi thọ, ngươi cảm thấy Ngọc Công chúa sẽ để ý tới ngươi sao? Chỉ cường giả mới xứng có được mỹ nhân!”
Y vừa nói, răng cưa sau lưng y vừa tỏa ra hàn mang u u.
Hoàng kim thần giải Tạ công tử cười lắc đầu: “Không phải vậy. Các ngươi có biết “thà ngồi khóc trên xe quý san hô còn hơn ngồi cười trên đá ngầm” không? Muốn hưởng thụ ôn nhu của mỹ nhân cũng phải có tiền mới được.”
Bạch công tử mỉm cười lấy ra một cái quạt lông, khẽ phe phẩy: “Muốn có được trái tim mỹ nhân phải hiểu được trái tim mỹ nhân. Các ngươi không hiểu phong tình cũng mong được mỹ nhân ngư ưu ái sao? Buồn cười!”
Thấy bốn vị lão ca còn chưa thấy được Công chúa Nhân ngư đã bắt đầu đối đầu với nhau, Ngao Ô lau mồ hôi lạnh.
Mặc dù tuổi y không ít hơn Tề Thiếu Huyền, nhưng thân là thành viên tộc Hắc Long, hiện tại y vẫn còn là trẻ con.
Nói thật, y chẳng có mấy cảm giác gì với những chuyện yêu thương của đám trưởng thành cả.
Y nhìn Thẩm Thiên hỏi: “Thẩm Thiên ca ca, ngươi cảm thấy trong số bọn họ ai có lý hơn?”
“Cái gì? Ngươi nói gì?”
Cái gì mà ai có lý hơn? Cái gì có lý hơn?
Thẩm Thiên ngẩn người hỏi lại. Nói thật, hắn không chú ý nghe bốn vị công tử kia tranh luận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất