Chương 490: Ta, Tề mỗ, Thẩm hạ vô địch! (1)
Nghe Bích Huyền Thanh u oán trách móc, khóe miệng Thẩm Thiên giật giật.
Bích Liên Thiên tôn gây tai họa đến dị hỏa của Huyền Xà Thần tộc các ngươi, ngươi đi tìm ông ta mà tính sổ!
Khi tên kia đến Bắc Hải, bổn Thánh tử còn chưa ra đời nữa, chụp cái nồi này lên đầu bổn Thánh tử thực quá đáng mà!
Nhưng mà, rất hiển nhiên, có vẻ đám yêu tộc ở Bắc Hải kia không thích nói đạo lý lắm.
Nhất là đám yêu quái xấu xí còn chưa hóa hình toàn vẹn.
n oán của Bích Liên Thiên tôn và Bích Hải Huyền Xà tộc kia, rốt cuộc ai đúng ai sai quan trọng sao?
Không quan trọng chút nào. Mượn cơ này để ra tay với loài người anh tuấn, đánh cho mặt mũi hắn phải biến dạng hoàn toàn mới là mục đích chính!
Dù sao thì, so sánh hai lý do “Vì ngươi đẹp trai nên ta muốn đánh ngươi” và “Vì sư bá ngươi tội ác chồng chất nên ta muốn đánh ngươi”…
Rõ ràng lý do sau có sức thuyết phục và tinh thần trọng nghĩa hơn!
Lúc này, vô số ánh mắt bất thiện đều đang nhìn chằm chằm Thẩm Thiên.
Cứ như thể năm xưa Sở Long Hà thực sự gây tai họa cho tộc bọn chúng, giờ chúng muốn trả thù Thẩm Thiên vậy.
Bạch công tử của Ngân Chương Thần tộc cười nói: “Ha ha, yêu tôn Huyền Xà khá lắm, lời này nghe thực đường hoàng đấy.”
“Mặc dù ân oán năm xưa Hà Đồ Thiên tôn cùng Huyền Xà tộc các ngươi bị phong bế tin tức, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió.”
“Ngươi lại lấy lí do này đi gây sự với Thần Tiêu Thánh tử, quá buồn cười đi. Chẳng lẽ ngươi tưởng ở Bắc Hải không ai biết những chuyện xấu các ngươi đã làm thật sao?”
Bạch công tử vừa dứt lời, sắc mặt Bích Huyền Thanh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Gã phun lưỡi rắn, nhìn chằm chằm Bạch công tử, nói: “Con cá bé bằng bàn tay kia, ngươi thật phách lối đó nhỉ!”
“Chỉ mới là cảnh giới Kim Thân, còn chưa thông thần khiếu, ai cho ngươi dũng khí dám phỉ báng danh dự Huyền Xà Thần tộc ta?”
Chỉ một câu hỏi, sau lưng Bích Huyền Thanh dâng lên dị tượng màu xanh ngọc bích, ngưng tụ thành một con mãng xà lớn hàng trăm trượng lao tới Bạch công tử.
Trong thành Cực Nhạc, trên lý luyện là không được phép đánh nhau.
Nhưng có mấy trường hợp ngoại lệ, thứ nhất là song phương tự nguyện quyết đấu công bằng.
Loại thứ hai là giống như Bích Huyền Thanh, không động tay, chỉ dùng dị tượng áp chế đối thủ.
Dùng phương pháp này sẽ không tạo ra thương tổn quá lớn cho đối phương, tối đa cũng chỉ mất mặt một chút thôi.
Rất hiển nhiên, Bích Huyền Thanh vừa rồi thẹn quá hóa giận, đang chuẩn bị dùng tu vi cảnh giới Niết Bàn của mình để áp chế Bạch công tử.
Mỗi một bước đi trên con đường tu hành đều để lại một dấu chân, có lẽ thiên kiêu còn có thể chiến đấu vượt cấp.
Nhưng Bích Huyền Thanh vốn là thiên kiêu đỉnh cao của Huyết Xà Thần tộc, thiên phú không hề thấp hơn Bạch công tử.
Đồng thời, tu vi của Bích Huyền Thanh lại cao hơn Bạch công tử hẳn một bậc lớn, chênh lệch cỡ nào chứ?
Cảm nhận được áp lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng ập tới, Bạch công tử chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, bước một bước cũng khó khăn.
Y khó khăn nâng tám cái xúc tu lên muốn chống cự.
Nhưng bị dị tượng bích hải áp chế, y không thể phản kháng.
“Đường đường là Vương tử Ngân Chương tộc lại ra mặt thay cho loài người, bổn tôn sẽ thay Phụ Vương ngươi giáo huấn ngươi một chút!”
Bích Huyền Thanh cười nhạo một tiếng, dị tượng sau lưng phóng đại, đẩy Bạch công tử bay ra ngoài.
Thấy thân thể Bạch công tử sắp đâm vào tường, mất hết mặt mũi.
Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng y chỉ trong chớp mắt, chậm rãi đỡ lấy lưng y.
Kình lực mênh mông tiêu tán như chẳng còn gì, Bích Huyền Thanh co rút đôi mắt rắn.
Mặc dù vừa rồi tấn công bằng dị tượng kia gã không dốc toàn lực, sẽ không khiến Bạch công tử bị thương nặng, nhưng người thường cũng không thể nhẹ nhàng đón lấy được.
Nhưng khi tiểu tử loài người này đón lấy Bạch công tử lại không bắn ra chút sóng lực nào, hiển nhiên, khả năng khống chế chường lực của đối phương đã đạt tới mức cực cao.
Vị Thần Tiêu Thánh tử này không đơn giản!
…
“Đây chính là cách Huyền Xà tộc các ngươi đối nhân xử thế sao?”
“Khúc mắc của các ngươi với Bích Liên sư bá có liên can gì tới bổn Thánh tử? Cho dù có giận lây sang bổn Thánh tử, thì có liên can gì tới Bạch huynh?”
Thẩm Thiên lạnh nhạt nhìn Bích Huyền Thanh, ấn tượng với tên đầu rắn này cực tệ.
Ỷ vào mình tu luyện nhiều hơn vài trăm năm, chạy tới trước mặt đệ tử trẻ tuổi tộc khác diễu võ giương oai, thực sự không có phẩm cách.
Bích Huyền Thanh âm u nhìn Thẩm Thiên, lưỡi rắn phun ra nuốt vào: “Không phục thì sao? Hay ngươi tự mình hạ tràng cùng bổn tôn đánh một trận?”
Cái đồ không cần mặt mũi!
Ngao Ô hừ lạnh: “Giỏi cho con rắn nhà nguoiw,
Đường đường một yêu tôn lại đi khiêu chiến một người dưới cấp bậc của mình, da rắn Huyền Xà tộc các ngươi dày thật.”
Tề Thiếu Huyền cười nhạo một tiếng, chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt Phương Thiên Long kích trong tay: “Con rắn nhà ngươi còn chưa đủ tư cách khiêu chiến Thẩm huynh.”
“Muốn khiêu chiến Thần Tiêu Thánh tử phải đánh thắng Tề mỗ trước đã, nếu không ngươi quay về tổ địa mà cuộn lại đi!”
Chỉ một câu thôi, tử khí toàn thân Tề Thiếu Huyền đại thịnh, nghiễm nhiên như thiếu niên Thần Vương uy vũ.
Theo như Tề Thiếu Huyền y, Thần Tiêu Thánh tử là kẻ địch mà y kính trọng, cũng là mục tiêu mà y đang theo đuổi.
Cái con chó con mèo Bích Hải Huyền Xà tộc này, khí độ quá kém, căn bản không có tư cách khiêu chiến Thẩm huynh, đối chiến với nó là vũ nhục Thẩm huynh!
Loại tiểu lâu la này, để cho Tề mỗ giải quyết giúp Thẩm huynh đi!
Nhân gian hành tẩu của đảo Hắc Long sao?
Bích Huyền Thanh sâu kín nhìn Tề Thiếu Huyền. Y có thể cảm nhận được uy áp nhàn nhạt mà Tề Thiếu Huyền tản ra.
Đó là uy áp của Long tộc với Xà tộc, long nguyên chi lực khiến cho Bích Huyền Thanh cực kỳ khó chịu.
Nhưng, cũng chỉ vẻn vẹn là khó chịu mà thôi.