Chương 491: Ta, Tề mỗ, Thẩm hạ vô địch! (2)
Nếu là cùng cấp bậc, Tề Thiếu Huyền còn có thể dựa vào hiệu quả áp chế không tệ long nguyên chi lực với Bích Huyền Thanh.
Nhưng Bích Huyền Thanh đã là yêu tôn cảnh giới Niết Bàn, hiệu quả áp chế từ huyết mạch này cực kỳ thấp, thậm chí có thể coi như không có.
“Gia hỏa không biết sống chết. Nếu ngươi đã muốn chết, bổn tôn sẽ thành toàn cho ngươi!”
Mọi người tản ra, Bích Huyền Thanh và Tề Thiếu Huyền bay ra ngoài thành Cực Nhạc.
Không gian rộng càng thích hợp đánh nhau hơn. Bích Huyền Thanh hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu xanh.
“Bích huyết chiếu đan thanh!”
Bích Huyền Thanh hừ lạnh một tiếng, đâm ra nhuyễn kiếm màu xanh trong tay.
Mũi kiếm xẹt qua, xé rách hư không thành những đường cắt nhỏ như cọng tóc.
Chỉ trong chốc lát, giữa thiên địa ngưng tụ ra ngàn vạn đạo kiếm khí màu xanh, tựa như độc xà từ bốn phương tám hướng lao tới Tề Thiếu Huyền.
Càng khó chơi hơn ở chỗ đại đa số kiếm khí đều ẩn giấu trong vết rách hư không, như những con rắn độc trốn trong bóng tối vậy.
Không ai biết lúc nào chúng sẽ chui ra từ sau lưng Tề Thiếu Huyền rồi tấn công như lôi đình.
Không thể không nói, là thiên kiêu Bích Hải Huyền Xà tộc, thực lực của Bích Huyền Thanh thực sự không tệ.
Từ mấy trăm năm trước, Bích Huyết Thanh đã là thiên kiêu nổi tiếng ở Bắc Hải, nằm trong danh sách mười “chân yêu” đứng đầu Bắc Hải.
“Chân yêu” ở đây tương đương với “Chân nhân” của loài người vậy, tức là đã đạt tới tu vi cảnh giới Kim Đan kỳ.
Mà giá trị của bảng Chân yêu Bắc Hải cũng không kém bảng Kim Đan ở Đông Hoang bao nhiêu.
Sau hơn trăm năm khổ tu, Bích Huyền Thanh đã cố gắng bước thêm được một bước, thành công thần hóa khuyết hiếu, đột phá tới cảnh giới Niết Bàn kỳ.
Lúc này, lực chiến của gã đã khác biệt một trời một vực so với một trăm năm trước.
Theo như Bích Huyền Thanh thấy, thiên phú gã loài người này có mạnh hơn cũng có sao chứ? Tu vi quá yếu!
Cho dù là Long Lục Thái tử xếp hạng đầu trong bảng Chân yêu năm xưa, nếu đánh một trận với Bích Huyền Thanh ở cảnh giới Kim Thân hiện giờ cũng là thua nhiều thắng ít.
Hai thằng loài người kia còn có thể mạnh hơn Long Lục Thái tử sao?
“Kiếm pháp thật xảo trá. Bích Huyền Thanh còn khó chơi hơn lần gặp mặt trước rồi.”
Nhìn kiếm pháp Bích Huyền Thanh thi triển, ánh mắt Huyết Sa công tử có vẻ nghiêm trọng: “Gã không nương tay.”
Ở Bắc Hải, Bích Hải Huyền Xà tộc có tiếng là “không dễ chọc”, sở trường là kiếm thuật ám sát, là thích khách quỷ dị nhất.
Tương truyền, ở thời kỳ đỉnh phong, từng có một vị Chân Đế xuất thân từ Bích Hải Huyền Xà tộc đã tu luyện thuật ám sát đến cực hạn, thậm chí đã từng ám sát Đại Đế!
Mà kiếm pháp bích huyết chiếu đan thanh này cũng là một trong những chiến kỹ hạch tâm mạnh nhất Bích Hải Huyền Xà tộc.
Nghe nói nếu tu luyện đến đỉnh phong có thể diễn hóa thành thần thông kinh thế, có thể khiến cho Chân Thánh táng đảm.
Mặc dù kiếm pháp bích huyết chiếu đan thanh của Bích Huyền Thanh còn chưa được tu luyện đến mức cực hạn nhưng đem ra tung hoành trong thế hệ trẻ tuổi thì không có tí áp lực nào.
Thậm chí ngay cả Tề Thiếu Huyền cũng cảm nhận được áp lực lớn lao.
“Tử phủ thiên nhãn, mở!”
Tử khí sau lưng kéo dài ba ngàn trượng, giữa mi tâm Tề Thiếu Huyền mọc ra một con mắt đứng thẳng.
Chốc lát sau, một luồng ánh sáng tím hoa lệ từ con mắt thứ ba mãnh liệt bắn ra, chiếu rọi cả vùng hư không lượn lờ tử khí.
Trong tử khí và tử quang vô tận, vết rách hư không sắc ngọt đến mức không thể nhận ra cùng với kiếm khí hình rắn đền hiển hiện ra ngoài.
“Hạng người lén lén lút lút không xứng làm địch với Tề mỗ!”
Tề Thiếu Huyền cười nhạo, phương thiên long kích trong tay tỏa ra vạn đạo ánh sáng màu tím, hóa thành long ảnh vô tận.
Ngao ~~~
Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng khắp hơn nửa thành Cực Nhạc.
Vô số Hải yêu biến sắc, một số kẻ có tu vi thấp yếu thậm chí bị tê liệt, ngã xuống đất, run lẩy bẩy.
Quần long vô thủ!
Đối mặt với một thiên kiêu có đẳng cấp và tu vi cao hơn mình, Tề Thiếu Huyền không có mảy may ý định khinh địch.
Chủ yếu là vì lúc trước y đã nhận đủ giáo huấn trong tháp Chiến Thần.
Khi chiến đấu, cứ giữ bài, giấu thực lực là hành vi cực kỳ ngu ngốc.
Phải thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng mở hết skill ra rồi đánh thật oanh liệt cho đối phương phải bỏ chạy!
Đây là con đường duy nhất để lấy yếu thắng mạnh!
Trên thực tế, hoàn toàn chính xác, đấu pháp mãng phu của Tề Thiếu Huyền đã dọa cho Bích Huyền Thanh phải nhảy lên một cái.
Thiên kiêu loài người đều lỗ mãng như vậy sao?
Theo lý mà nói, nếu gặp phải đối thủ có thế lực tương đương, không phải đầu tiên nên thử sân cạn của đối phương một chút hay sao?
Nào có ai vừa ra mặt đã dùng đến đạic hiêu chứ? Không sợ đại chiêu đánh hụt hao hết thanh mana sao?
Cảm nhận được long uy bành trướng trong long ảnh vô tận kia, sắc mặt Bích Huyền Thanh lại càng khó nhìn hơn.
Gã cso thể cảm nhận được sức mạnh ân chứa trong những long ảnh kia, không chỉ vì uy áp huyết mạch của long châu mà bản thân lực tấn công vừa rồi cũng đủ khiến cho gã bị thương nặng.
Nếu bị chém trúng thật, thì dù tu vi của gã cso cao hơn Tề Thiếu Huyền một giai cũng không dễ chịu tí nào.
“Muốn đánh trúng ta à? Còn sớm hai trăm năm đấy!”
Bích Huyền Thanh cười nhạo, rồi đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
Đây là một trong những bí pháp của Bích Hải Huyền Xà tộc, có thể dung nhập bản thân vào trong nước biển để bí mật hành động.
Mặc dù không bằng trốn vào hư không nhưng cũng đủ khiến cho tuyệt đại đa số đối thủ không có cách nào nắm được tung tích của mình, mà rơi vào thế bị động.
Trong hư không, long ảnh không ngừng gào thét, Tề Thiếu Huyền cầm phương thiên long kích trong tay như Thần Vương, bễ nghễ tứ phương, khiến cho vô số yêu thú Hải tộc phải kinh tâm hàn đảm.
Nhưng mấy người tứ đại công tử cũng hiểu rõ đây không phải chuyện tốt vì Tề Thiếu Huyền phải tiêu hao quá lớn sức mạnh.
Mặc dù quần long vô thủ nhìn thì uy vũ nhưng chưa thực sự đánh trúng Bích Huyền Thanh khiến cho gã bị thương.
Lúc này, bản thân Bích Huyền Thanh giấu trong nước biển, so ra thì tiêu hao pháp lực chậm hơn Tề Thiếu Huyền nhiều.
Nếu còn tiếp tục giằng co nữa, Tề Thiếu Huyền sẽ rất nguy hiểm!