Chương 492: Ta, Tề mỗ, Thẩm hạ vô địch! (3)
…
Trong lúc đó, Thẩm Thiên đang ngây ngốc nhìn Bích Huyền Thanh, trong ánh mắt lấp lóe kiếm quang.
Lúc nãy khi nhìn Bích Huyền Thanh thi triển kiếm pháp, hắn có thể cảm giác được đạo phi thiên kiếm ý trong cơ thể mình dao động.
Dường như.. nó đang thôi diễn lại kiếm thuật bích huyết chiếu đan thanh này!
Ban đầu Thẩm Thiên còn tưởng bản ghi chép trong chiếc nhẫn đồng xanh kia chỉ là một môn kiếm quyết có uy lực lớn kinh người, lực công sát rất mạnh.
Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, rõ ràng mình đã coi thường môn kiếm thuật này rồi.
Kiếm ý của môn phi tiên kiếm quyết này lại có thể hấp thụ các kiếm pháp ảo diệu khác, thậm chí còn có thể mô phỏng kiếm quyết.
Lúc này đây, đang xem Bích Huyền Thanh thi triển kiếm quyết bích huyết chiếu đan thanh chiến đấu với Tề Thiếu Huyền, thậm chí trong đầu Thẩm Thiên còn nảy ra một suy nghĩ.
Ta lên, ta cũng được!
Thậm chí, Thẩm Thiên còn có thể ẩn ẩn nhìn ra được một chút sơ hở khi Bích Huyền Thanh thi triển kiếm thuật trong lúc thôi diễn.
Nếu lúc này ra tay, Thẩm Thiên nắm chắc có thể phá sạch sẽ kiếm quyết của Bích Huyền Thanh, nếu tiếp tục thôi diễn, quá trình này sẽ còn rút ngắn nữa.
“Rốt cuộc môn kiếm quyết này có lai lịch gì?”
Vừa nhàn nhã nhìn kiếm quyết của Bích Huyền Thanh, Thẩm Thiên nghĩ ngợi tự hỏi.
Ngay cả Diệp lão cũng không hiểu rõ lai lịch của chiếc nhẫn đồng xanh, thực sự quá thần bí.
,,,
Thẩm Thiên nhàn nhã xem diễn. Lúc này, trong chiến trường, Bích Huyền Thanh và Tề Thiếu Huyền cũng đang hừng hực khí thế.
Trong hư không quanh quẩn tiếng cười lạnh của Bích Huyền Thanh: “Con người kia, đây là thủ đoạn của ngươi sao? Xem như ngươi là nhân tài kiệt xuất trong Kim Đan kỳ đấy.”
“Chỉ tiếc là, đối mặt với bổn tôn đây vẫn còn quá yếu.”
Gã vừa dứt lời, trong hư không đột nhiên tràn ngập ra một đạo kiếm quang áp súc đến cực hạn.
Kiếm quang này không sáng lắm, thậm chí còn có vẻ rất ảm đạm.
Song, đạo kiếm quang này vừa xuất Tề Thiếu Huyền đã cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, một cỗ cảm giác nguy hiểm trước này chưa từng có lập tức bao phủ khắp toàn thân.
Rất hiển nhiên, đây là chiêu thức tất sát của Bích huyết chiếu đan thanh, là sát chiêu mà Bích Huyền Thanh ấp ủ.
“Tu sĩ loài người không biết trời cao đất rộng, bại cho bổn tôn!”
Kiếm quang màu xanh ảm đạm cắt nát hư không, đâm thật sâu vào bả vai trái của Tề Thiếu Huyền.
Cũng may Tề Thiếu Huyền kịp thời né tránh, nếu không, thứ bị đâm qua kia không phải vai trái mà là trái tim của y.
Mặc dù với tu sĩ Kim Đan kỳ trái tim vẫn là nơi yếu hại, nhưng nếu lỡ Tề Thiếu Huyền bị đâm xuyên qua tim thật, thì còn có niết bàn thánh dịch ở đó, y sẽ không vẫn lạc.
Nhưng trận đấu này xem như hoàn toàn kết thúc.
“Làm sao có thể? Ngươi có thể tránh được là sao?”
Con ngươi của Bích Huyền Thanh co lại, đòn tấn công vừa rồi của gã nhanh đến cực hạn.
Cho dù là đối thủ cấp bậc Yêu tôn, số người có thể tránh được một chiêu kia chắc chắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tề Thiếu Huyền chỉ là Kim Đan kỳ, làm sao có thể né tránh được?
“Ha ha, mặc dù tốc độ của ngươi nhanh, nhưng so ra còn kém Thẩm huynh xa lắm!”
Tề Thiếu Huyền giữ chặt cánh tay phải của Bích Huyền Thanh, con ngươi màu tím giữa mi tâm tỏa ra thần mang sáng chói: “Tề mỗ đã khổ luyện không biết bao nhiêu ngày trong tháp Chiến Thần, làm gì có chuyện không thu hoạch được gì?”
“Cái mà ngươi gọi là ẩn tàng, trong mắt Tề mỗ chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.”
“Trong chớp mắt kiếm của ngươi đâm trúng bả vai của ta, trận chiến đấu này đã kết thúc.”
Vừa dứt lời, ánh sáng màu tím giữa mi tâm của Tề Thiếu Huyền vụt sáng: “Tử Đồng kiếp quang!”
Trong chốc lát, giữa thiên địa chỉ còn lại một ánh sáng màu tím chói là.
Nó phá tan hư không, bất chấp Bích Huyền Thanh giãy dụa điên cuồng, trực tiếp xuyên qua mật rắn.
Nhìn Bích Huyền Thanh mềm oặt rơi từ trên trời xuống, máu đào vẩy khắp nơi, Tề Thiếu Huyền giơ phương thiên long kích lên.
Y hít sâu một hơi, sắc mặt hơi tái, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
Nhưng ánh mắt của Tề Thiếu Thuyền lại sáng ngời tự tin xưa nay chưa từng có!
Lấy cảnh giới Kim Đan, đánh bại Yêu tôn Niết Bàn kỳ.
Đây mới thực sự là con đường vô địch!
Y, Thẩm hạ vô địch!
Bên ngoài thành Cực Nhạc.
Tề Thiếu Huyền ngạo nghễ đứng giữa bầu trời tím sẫm.
Đối diện y là Bích Huyền Thanh ngập trong máu đã bị thương nặng.
Tôi tớ bên cạnh Bích Huyền Thanh vội vàng lấy đại dược chữa thương, nhét lia lịa vào mồm gã như không cần đến tiền nữa.
Với Xà tộc, mật rắn là một nơi yếu hại, Bích Huyền Thanh bị đâm xuyên qua mật rắn, hiển nhiên đã phân rõ thắng bại.
Đường đường là Yêu tôn cảnh giới Niết Bàn lại bị một con người Kim Đan kỳ đánh bại, rõ ràng lần này Bích Huyền Thanh đã mất sạch mặt mũi rồi.
Mà ngược lại, Tề Thiếu Huyền coi như danh tiếng vang vọng.
Mặc dù Hải yêu tộc rất thích ngoại hình, nhưng nếu có thực lực phi thường xuất chúng thì dù tướng mạo bình thường cũng sẽ được tôn trọng.
Huống chi, dung mạo của Tề Thiếu Huyền thực ra cũng vô cùng tuấn dật oai hùng, dù không so với Thẩm Thiên nhưng ở Bắc Hải cũng coi như là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Khi ấy, vô số giai nhân Hải tộc hai má phiếm hồng, phương tâm rung động.
Tề Thiếu Huyền đã dùng thực lực của mình chứng minh mình là thiên kiêu đỉnh cấp ngũ vực, Thẩm hạ vô địch!
Ừm, cái tên này có vẻ hơi lạ nhỉ. Đáng lẽ phải là thiên hạ vô địch chứ!
Nhưng sao ta cứ cảm thấy hình như nó ẩn chứa ý tứ riêng.
A, không được nghĩ bậy bạ!
…
Tề Thiếu Huyền vừa vận công bức ra kiếm khí “Bích huyết chiếu đan thanh” trong cơ thể vừa suy nghĩ miên man.
Y cảm thấy hiện giờ tâm tình của mình thật chẳng ra sao, thật không có tiền đồ. Sao có thể đặt mục tiêu là “Thẩm hạ vô địch” chứ!
Mặc dù hiện tại Tề mỗ tạm thời không địch lại được Thẩm huynh, nhưng Côn Bằng phải có chí lăng vân, nào phải là yến tước mà không muốn bay cao?
Tâm tính này bày ra đến là rõ ràng. Tuyệt đối không thể quen với cảm giác bị Thẩm Thiên áp chế được!
Nếu không sẽ đúng như lời Thẩm Thiên nói, người thua dưới tay hắn chỉ có thể bị hắn bỏ lại ngày càng xa.