Chương 493: Lời mời của Nhân ngư Công chúa (1)
Tề Thiếu Huyền ta phải đuổi kịp, thậm chí vượt qua Thẩm Thiên!
Chiến ý trong lòng sục sôi, mặt Tề Thiếu Huyền lại tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
Phụt!
Hắn nhổ ngụm máu màu xanh ngọc bích lên một tảng đá. Tảng đá lập tức bị máu ăn mòn thủng mộ lỗ.
Hiển nhiên, kiếm khí đi kèm với một kiếm kia của Bích Huyền Thanh cực kỳ khó chơi, chẳng những như giòi trong xương khó đuổi đi mà còn có cả độc tính kịch liệt.
Cho dù Tề Thiếu Huyền có thể chất siêu phàm, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục được thương thế đoán chừng cũng phải tĩnh dưỡng nhiều ngày.
Nhưng rõ ràng đám thiên kiêu bên phe Bích Huyền Thanh kia không có ý định dễ dàng dừng lại, nhất là sau khi Bích Huyền Thanh thất bại.
Nếu bọn họ cứ như vậy mà rời đi, mấy tộc kia sẽ mất sạch mặt mũi.
“Quả nhiên Tử Phủ Thánh tử thật bản lãnh, có thể đánh bại được Bích Huyền Thanh!”
“Nhưng chỉ bằng chút thực lực ấy mà muốn đến Bắc Hải diễu võ giương oai thì còn lâu mới đủ.”
“Đừng nói bổn tôn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nếu ngươi có thể đón được mười chiêu của bổn tôn, chuyện này xem như xong.”
“Nếu không đón nổi thì các ngươi rời khỏi Bắc Hải đi! Hải vực phương bắc chúng ta không chào đón loài người các ngươi.”
Đại hán cao lớn khôi ngô tiến lên một bước. Gã có thân hình của loài người nhưng đầu cá sấu, đeo đại đao, là thiên kiêu Đế Ngạc Thần tộc.
Khí tức đại hán này tỏa ra còn thâm sâu khó lường hơn cả Bích Huyền Thanh.
Nếu coi sức chiến đấu của Bích Huyền Thanh là sáu ngàn, thì sức chiến đấu của Ngạc Thông Thiên tối thiểu cũng phải một vạn.
Lại thêm huyết mạch của Đế Ngạc Thần tộc cũng không bị Hắc Long tộc áp chế như Huyền Xà Thần tộc.
Nếu đánh nhau thật, Tề Thiếu Huyền sẽ phải đối mặt với áp lực cực kỳ lớn.
Nhất là, hiện giờ Tề Thiếu Huyền còn đang bị thương.
Mười chiêu dốc toàn lực của Ngạc Thông Thiên cũng không dễ ăn vậy đâu, lỡ một cái sẽ thảm bại đấy.
Một khi Tề Thiếu Huyền thất bại trong vòng mười chiêu thế này, chẳng những Ngạc Thông Thiên có thể hoàn toàn gỡ gạc được danh dự mà còn có thể khiến cho Tề Thiếu Huyền thậm chí cả Hắc Long đảo mất hết thể diện.
Con cá sấu tinh này nhìn thì có vẻ thô kệch ngu ngốc nhưng thực ra lại có tâm tư linh hoạt, cũng biết tính toán.
Hiện giờ gã ra tay coi như nắm chắc thời cơ cực kỳ hoàn mỹ!
…
“Ha ha, đánh bại ta trong mười chiêu? Ngươi si nói mộng!”
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, xách ngược phương thiên long kích, sắc mặt tái nhợt muốn tiến lên.
Chợt một cánh tay chắn ngang trước mặt y, Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Đừng cố quá!”
Áo trắng như tuyết, Thẩm Thiên phiêu phiêu nhẹ nhàng đứng đó.
Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, đặt lên bờ vai Tề Thiếu Huyền.
Vết thương thật đau, theo bản năng Tề Thiếu Huyền muốn phản kháng.
Nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Bởi vì y cảm thấy hẳn là Thẩm huynh sẽ không hại mình. Mà nếu Thẩm Thiên muốn hại mình thật, y cũng sẽ không phản kháng.
Bàn xoay lục đạo luân hồi chầm chậm xoay xoay, một đoàn nguyên khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể Tề Thiếu Huyền, chỉ trong chốc lát đã tịnh hóa tất cả độc rắn.
Cùng lúc đó, Tề Thiếu Huyền cảm giác được tia kiếm khí khó chơi trong cơ thể mình cũng lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, một đạo kiếm khí màu xanh ngọc bích bắn ra từ đầu vai Tề Thiếu Huyền.
Ngoài trăm thước, một khối nham thạch tách làm đôi, vết cắt bóng loáng như gương.
“Làm sao có thể? Có thể bức ra dễ dàng vậy sao?”
Cách đó không xa, đôi mắt rắn của Bích Huyền Thanh đang bị thương nặng chợt co rụt lại, bị kích thích đến mức phun ra một ngụm máu lớn.
Phải biết, Bích Hải Huyết Xà tộc là chủng tộc giỏi ám sát nhất, vẫn thường đánh một đòn xong rồi trốn xa.
Trong phần lớn tình huống, sau khi thiên kiêu Huyền Xà tộc đâm trúng đối thủ sẽ rót kiếm khí và độc rắn vào trong cơ thể con mồi, dù có không trúng được chỗ yếu hại cũng có thể tiếp tục tạo thành tổn thương.
Khi độc rắn và kiếm khí phát tác, Huyền Xà tộc sẽ phát động lần tấn công thứ hai, thế là có thể dễ dàng đoạt được tính mạng đối thủ.
Cho dù bị giới hạn bởi thân phận nhân gian hành tẩu của đảo Hắc Long mà Bích Huyền Thanh không thể giết Tề Thiếu huyền đi nữa, chí ít cũng có thể đánh bại y.
Nếu không phải vừa rồi Tề Thiếu Huyền bạo khởi đánh cho Bích Huyền Thanh bị thương nặng, thì rất khó nói trước được thắng bại thế nào.
Mà cho dù Bích Huyền Thanh có bị đánh bại nhưng gã cũng đã kịp làm Tề Thiếu Huyền bị thương.
Bị độc rắn và kiếm khí song song tấn công ăn mòn, Tề Thiếu Huyền chưa chắc đã có thể đỡ được mười chiêu của Ngạc Thông Thiên.
Nhưng vị Thần Tiêu Thánh tử kia vừa làm gì vậy?
Hắn chỉ đưa tay ra đặt lên đầu vai Tề Thiếu Huyền thôi đã có thể bức ra được kiếm khí của Bích Huyền thanh chỉ trong chớp mắt.
Thậm chí cả máu trên đầu vai Tề Thiếu Huyền cũng đã chuyển về thành màu đỏ, có nghĩa là độc rắn cũng đã được giải.
Thủ đoạn mà Bích Huyền Thanh tự hào nhất lại bị Thẩm Thiên phá giải chỉ trong chớp mắt!
Cái này… còn khó chấp nhận hơn cả việc bị Tề Thiếu huyền đánh bại!
…
“Cám ơn Thẩm huynh!”
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, bình phục lại sự kinh ngạc trong lòng.
Tuy y biết Thẩm Thiên có rất nhiều khả năng nhưng lại không ngờ hắn lại kinh người đến vậy.
Không ngờ ngay cả kiếm khí kịch độc khó dây dưa nhất của thiên kiêu Bich Hải Huyền Xà tộc cũng có thể phá giải chỉ trong chớp mắt.
Quả nhiên, giữa Tề mỗ và Thẩm huynh vẫn còn một khoảng cách thật xa.
“Tề huynh đã thắng một trận rồi, con cá sấu này cứ giao cho Thẩm mỗ ứng phó đi!”
Thẩm Thiên nhìn trán Tề Thiếu Huyền, vỗ vỗ vai y, cười nói: “Nếu không, chắc hẳn bọn chúng cũng sẽ không tán thành Thẩm mỗ.”
Nhìn Thẩm Thiên nhàn nhã mỉm cười, Tề Thiếu Huyền hơi sững sờ. Y có thể cảm nhận được lòng tin lớn lao.
Nói thẳng ra thì mặc dù Tề Thiếu Huyền ngạo khí trùng thiên nhưng cũng nắm được đại khái thực lực của mình, sẽ không tự đại một cách mù quáng.
Tu vi, chiến lực của Ngạc Thông Thiên còn mạnh hơn cả Bích Huyền Thanh, cho dù là lúc mạnh nhất mình cũng chưa chắc đã có thể thắng được con cá sấu này.
Huống chi vết thương nặng của y vừa mới khỏi, pháp lực và nguyên khí đều hao tổn, hoàn toàn không ở trạng thái tốt nhất.
Cho dù có chịu qua được mười chiêu của Ngạc Thông Thiên, nhưng không thắng được thì có thể làm sao? Căn bản vẫn không thể nở mày nở mặt được.
Nếu là Thẩm huynh, có lẽ có cơ hội đánh bại con cá sấu thành tinh này đi!
Nghĩ vậy, Tề Thiếu huyền chậm rãi gật gật đầu.
“Nếu vậy, Thẩm huynh phải cẩn thận.”
…