Chương 496: Lời mời của Nhân ngư Công chúa (4)
…
Nhìn thần chùy hoàng kim hối hả xoay tròn, khuôn mặt non nớt của Ngao Ô hiện rõ vẻ lo lắng.
Y hừ lạnh: “Ngạc Thông Thiên, Thẩm Thiên ca ca là khách nhân tôn quý nhất của tộc Hắc Long chúng ta. Ngươi lại dám tàn nhẫn dùng sát chiêu như vậy sao?”
Tề Thiếu Huyền nắm chặt phương thiên long kích, pháp lực toàn thân đã sẵn sàng.
Nếu Ngạc Thông Thiên không thu tay lại, cho dù phải liều mạng vạch mặt với đám thiên kiêu Hải tộc kia y cũng phải tách hai người ra.
Thậm chí không chỉ có bên phe Thẩm Thiên, ngay cả đám Hải yêu đang vây xem cũng có không ít kẻ tỏ vẻ không đành lòng.
Hung danh tử vong toàn chuyển của Đế Ngạc Thần tộc còn đó, lực sát thương quá mạnh.
Phàm là đối thủ bị đánh trúng chiêu này không chết cũng tàn phế, chắc chắn máu thịt be bét, vô cùng thê htarm.
Nếu xấu xí, chết thì thôi.
Nhưng vị thiên kiêu loài người này lại anh tuấn như thế, nếu bị Ngạc Thông Thiên cắn chết thật thì thật đáng tiếc.
Khi tất cả đều không nỡ nhìn nữa, thần chùy hoàng kim đang xoay tròn bỗng nhiên dừng lại.
Con cá sấu khổng lồ lại xuất hiện trước mặt mọi người, bị quăng bay ra xa.
Nó nghiêng đầu, lảo đảo bước ra ngoài.
Oạc một tiếng, nó nôn đến thiên hôn địa ám!
…
“Tình huống gì thế này?”
Ngao Ô ngây ngốc nhìn Ngạc Thông Thiên vừa chầm chậm biến lại nguyên hình vừa nôn ọe tối mắt tối mũi.
Lại nhìn sang Thẩm Thiên cũng đang chậm rãi thu nhỏ về kích thước bình thường, thu liễm dần hào quang quanh người, vẫn phong độ nhẹ nhàng như vậy.
Ngao Ô cũng ngơ ngác.
Không phải Thẩm Thiên ca ca bị cuốn vào trong tử vong toàn chuyển sao? Sao vẫn bình thường thế này?
Mà y chưa từng nghe nói có ai của Đế Ngạc Thần tộc thi triển tử vong toàn chuyển lại xoay mình đến mức nôn ói ra thế này!
Rốt cuộc trận này ai thắng ai thua? Sao càng xem càng khó hiểu thế này!
Về phần Thẩm Thiên, lúc này tự đáy lòng hắn đang câm lặng vì thông tin sai lệch đọc được từ kiếp trước.
Con mẹ nó chứ, nếu bị cá sấu cắn, cứ xoay tròn theo hướng của nó có thể sẽ bẻ gãy đầu cá.
Hoàn toàn là nói nhảm.
Tử vong toàn chuyển của Ngạc Thông Thiên là kỹ năng tất sát, tốc độ nhanh đến kinh người, xoay theo nó nào có thể dễ dàng phản sát như vậy?
Rõ ràng phải xoay ngược lại mới đúng!
Thẩm Thiên chậm rãi đi đến bên cạnh Ngạc Thông Thiên, vỗ vỗ lưng gã, hỏi: “Huynh đệ, không sao chứ?”
Ngạc Thông Thiên xoay người lại, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Đừng tưởng ngươi đã thắng, bổn tôn còn chưa nhận thua đâu!”
Oẹ~!!!
Gã còn chưa nói dứt câu đã vội quay đầu đi, tiếp tục nôn đến hoa mày chóng mặt.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Ta không bảo ngươi nhận thua. Thẩm mỗ rất hứng thú với tử vong toàn chuyển của Thông Thiên huynh. Có thể mời ngươi thi triển lại một lần nữa được không?”
Thi triển lại một lần nữa? Ngươi đang muốn làm nhục bổn tôn đây mà!
Ngạc Thông Thiên tức giận đến mức nhe răng trợn mắt, loài người ghê tởm này quá cuồng vọng rồi!
Được. Ngươi làm nhục bổn tôn như vậy, bổn tôn sẽ… chấp nhận ngươi làm nhục. Ọe ~!
Không thể tiếp tục xoay nữa, vĩnh viễn không thể xoay nữa!
Nếu lại xoay nữa…. Ọe! Bổn tôn sẽ chết!
…
Khi Ngạc Thông Thiên còn đang nôn đến thiên hôn địa ám, chợt có tiếng đàn du dương từ trong thành Cực Nhạc vọng ra.
Đồng thời còn có tiếng ca thanh linh uyển chuyển như nước suối trong gột rửa lòng người, khiến cho toàn thân người ta thư thái.
Dường như bài hát này được ngâm xướng từ cổ ngữ không ai hiểu, dường như ẩn chứa sức mạnh huyền diệu trong đó.
Tiếng ca vang lên, rất nhiều người cảm thấy mình hấp thu linh lực nhanh hơn.
Cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng nhanh chóng biến mất.
Thiên ca! Khúc ca này có thể xưng là tiếng hát của trời cao!
Khi tiếng đàn vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo hướng nó phát ra.
Nơi đó là Thiên m Các, tiếng đàn vọng ra từ tầng cao nhất của Thiên m Các, là phòng của Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên.
Là Công chúa ưu tú nhất trong mấy trăm năm qua của Nhân Ngư Thần tộc, Ngọc Biên Tiên cực kỳ nóng.
Dù chỉ xét trong số các thiên kiêu các tộc ở Bắc Hải, nàng cũng không thiếu người điên cuồng theo đuổi.
Không biết đã có bao nhiêu người vung tay một cái là thiên kim, chỉ cầu được nghe Ngọc Biên Tiên hát một khúc mà không được.
Cũng có không biết bao nhiêu kẻ si tình, mới nhìn thấy một góc khuôn mặt của Ngọc Biên Tiên đã không thiết cơm nước, càng về sau càng gầy gò.
“Tiếng ca của Biên Tiên tỷ tỷ càng ngày càng hay.”
Ngao Ô chớp chớp đôi mắt to tướng: “Thẩm Thiên ca ca, ta cảm thấy hình như nàng đang muốn câu dẫn ngươi.”
Thẩm Thiên: “…”
Tề Thiếu Huyền: “…”
Mặc dù Tề mỗ cảm thấy ngươi nói có lý, nhưng thân là đồng bạn ký khế ước với Tề mỗ, tiểu tử ngươi có thể giữ vững lập trường một chút được không?
Ngươi không thể đoán là Nhân ngư Công chúa đang muốn câu dẫn Tề mỗ sao? Chẳng lẽ Tề mỗ không xứng?
Thật tức giận! Tề mỗ là Long kỵ sĩ đấy!
…
Theo tiếng đàn tiếng ca vang lên, bầu không khí giương cung bạt kiếm dần dịu lại.
Tất cả mọi người không một ai muốn phát ra âm thành nào vào lúc này, họ cảm thấy làm vậy là vũ nhục tiếng ca tuyệt vời này.
Một thiếu nữ thân người đuôi cá dáng người uyển chuyển chậm rãi bơi ra từ Thiên m Các, trong tay bưng một tấm thiệp mời màu vàng kim.
Thiếu nữ đeo lụa mỏng, chỉ lộ một đôi mắt trong veo và dung nhân như ẩn như hiện đã đủ mỹ lệ.
Nàng bơi tới trước mặt Thẩm Thiên, nhìn trộm hắn một cái rồi lại cúi đầu.
“Công chúa Điện hạ mời Thánh tử nể mặt nhập Các một lần.”
Tiếng ca kết thúc, mọi người ở đây đều nghe rõ lời vừa rồi của thiếu nữ.
Vô số ánh mắt ước ao ghen tị bắn vèo vèo tới Thẩm Thiên, trong không khí tràn ngập mùi chua nồng.
Mà ánh mắt Thẩm Thiên lại không hề có vẻ bất ngờ, chỉ hơi nhếch khóe miệng.
Quả nhiên là tới mà! Hắc hắc, lại có thể…
Cắt rau hẹ!
Trên thực tế, Thẩm Thiên đã phần nào đoán trước được lời mời của Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy hình tượng liên quan đến Ngọc Biên Tiên trên đỉnh đầu Tử Phủ Thánh tử, chính là cơ duyên của Tề Thiếu Huyền.
Nếu hắn không ra tay, theo như kịch bản ban đầu, Tề Thiếu Huyền sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Bích Huyền Thanh, Ngạc Thông Thiên, sau đó đánh nhau.
Bất kể thế nào, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương, Tề Thiếu Huyền sẽ bị thương nặng.
Sau đó, Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên thưởng thức chiến lực của Tề Thiếu huyền mà phá lệ nhập các gặp mặt.
Nhưng Thẩm Thiên cảm thấy, vì gặp được Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên mà bản thân mình đầy thương tích, hắn tính không ra.
Cho nên, hắn mới nghĩ nghĩ, vẫn nên quyết định thay Tề Thiếu Huyền xuất chiến với Ngạc Thông Thiên thì hơn, tránh cho y bị trọng thương như trong kịch bản ban đầu.
Làm việc thiện tích đức! Đủ tâm ý là được, không cần phải khiến cho tất cả mọi người đều biết.