Chương 497: Chẳng lẽ lại muốn bổn Công chúa phải tự động tay? (1)
Xưa nay bổn Thánh tử làm việc tốt không cần lưu danh!
Mọi chuyện xảy ra sau đó phần lớn là đúng như Thẩm Thiên sở liệu.
Bởi vì Thẩm Thiên ra mặt ngăn thiên kiêu Đế Ngạc Thần tộc Ngạc Thông Thiên, nên thương thế của Tề Thiếu Huyền cũng không quá nặng.
Đáng lẽ cần ít nhất hơn nửa tháng mới có thể khôi phục, bây giờ đoán chừng chỉ cần điểu tức một buổi tối là có thể khỏi hoàn toàn.
Cũng chính vì vậy mà thiệp mời của Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên đã nhảy từ tay Tề Thiếu Huyền sang tay Thẩm Thiên.
Tề huynh, cơ duyên của ngươi, bổn Thánh tử chỉ trễ lại một chút, tuyệt đối không đoạt.
Đồ tốt gì nên là của ngươi vẫn là của ngươi!
…
“Tề huynh ở lại trong Thiên m Các điều tức một chút đi! Thẩm mỗ đi trước tìm đường.”
Thẩm Thiên nhìn chằm chằm vào quầng sáng trên đầu Tề Thiếu Huyền, cẩn thận xem lại một lượt từ đầu tới cuối mới nhận lấy thiệp mời của thiếu nữ Nhân ngư.
Lưu quang chiếu rọi, Thẩm Thiên đi theo thiếu nữ Nhân ngư tiến vào trong Thiên m Các, rồi đi vào phòng bơi của Nhân như Công chúa Ngọc Biên Tiên, khiến cho người ta hâm mộ đến mức mặt mũi tím tái.
Không biết Huyền Quy Công tử Võ Vô Địch lấy đâu ra nửa cái mai rùa, tràn trề hy vọng đưa cho Thẩm Thiên: “Thánh tử đại ca, Thẩm đại ca, ngươi có thể xin chữ ký của Ngọc Biên Tiên tiên tử được không? Ta… ta nguyện lấy tuyệt học “Bá vương thần quyền” của tộc ta ra trao đổi!”
Bá vương thần quyền là truyền thừa hạch tâm của tộc Huyền Quy tại Bắc Hải.
Mặc dù phải thiên chương cấm kỵ chỉ có người do tộc trưởng ứng cử mới có thể học nhưng cũng là bí mật không thể truyền ra.
Nói như vậy, trừ phi là nhân gian hành tẩu mà Huyền Quy Thần tộc công nhận, nếu không, loài người không có tư cách nhận được môn truyền thừa này.
Nhưng Võ Vô Địch chẳng lo lắng lắm, bởi vì địa vị của y ở trong tộc cũng không tệ.
Có huyết mạch phản tổ, dị hóa song diện Huyền Vũ huyết mạch, trong số tứ công tử ở Bắc Hải, mặc dù tuổi Võ Vô Địch còn trẻ nhưng chiến lực của y không hề tệ.
Có thể nói, trong số các thiên kiêu cùng thế hệ với Bắc Hải, ngoại trừ Ngao Ô có huyết mạch Hắc Long tám sao ra thì số người có thiên phú vượt qua được Võ Vô Địch có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Y truyền ra ngoài một môn truyền thừa, tối đa cũng chỉ bị phạt diện bích một thời gian thôi.
Mà truyền cho Thẩm Thiên, nếu may mắn không chừng sẽ không bị trừng phạt mà còn được trưởng bối trong tộc khen ngợi.
Đưa trọng lễ cho đám hồ bằng cẩu hữu kia thì là không hiểu chuyện, đưa trọng lễ cho lãnh đạo cấp cao, thiên tài đại lão chính là biết tùy cơ ứng biến, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ngàn vạn năm qua Huyền Quy Thần tộc có thể ôm chặt đùi Hắc Long tộc, vững vàng ngồi trên vị trí Thừa tướng chính là dựa vào tay cầu công này!
Bá vương thần quyền sao? Không hổ là truyền thừa của Huyền Quy Thần tộc.
Thẩm Thiên lại nghĩ tới Huyền Vũ sáo trang mà sư tôn đưa cho mình, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc.
Hắn nhận lấy cái mai rùa của Võ Vô Địch, cười nói: “Đều là huynh đệ cả, tiện tay mà thôi, bá vương thần quyền gì kia thì miễn đi.”
Dứt lời, Thẩm Thiên cũng không quay đầu lại mà rảo bước lên lầu hai chỗ Ngọc Biên Tiên.
…
Không thể không nói, cảnh sắc trên lầu hai của Thiên m Các tinh xảo hơn lầu một nhiều.
Tảo biển bảy màu bập bềnh trôi trong nước biển, từng con Thủy mẫu mỹ lệ nhẹ nhàng nhảy múa, thi thoảng lại e thẹn xấu hổ lén liếc nhìn Thẩm Thiên một cái.
Qua lối đi hẹp dài, Thẩm Thiên được thiếu nữ Nhân ngư dẫn đường tới trước một cánh cửa lưu ly màu xanh da trời sẫm.
Có thể nhìn thấy một bóng lưng thấp thoáng qua cánh cửa lưu ly kia, nàng cũng có đuôi cá giống như thiếu nữ Nhân ngư kia, đang dựa vào trước bệ cửa sổ.
Nhưng chỉ một bóng lưng mờ ảo cũng có thể cảm nhận được lực hấp dẫn đặc biệt từ nữ tử này.
Dường như nàng ẩn chứa một cỗ ma lực đặc biệt, có thể khiến cho người ta bất giác luân hãm.
“Công chúa đang ở ngay trong phòng, Thánh tử không cần câu thúc.”
Thiếu nữ Nhân ngư hâm mộ nhìn Nhân ngư Công chúa một cái rồi thối lui sang một bên.
Hộ vệ canh giữ gần Thiên m Các cũng bị thiếu nữ Nhân ngư điều đi, toàn bộ lối đi trên tầng thứ hai đều thanh tịnh.
Lúc này, cánh cửa lưu ly óng ánh kia mới chậm rãi mở ra.
Trước bệ cửa sổ, Nhân ngư Công chúa Ngọc Biên Tiên chậm rãi xoay người lại, đeo lụa mỏng màu trắng, toàn thân bao phủ một tầng hơi nước thần bí.
Như thật như ảo, tràn ngập khí tức thần bí.
Ngọc Biên Tiên nhìn kỹ Thẩm Thiên, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm không rõ ràng.
“Được nghe nói Thần Tiêu Thánh tử thần võ ngút trời, tài trí bất phàm, hôm nay gặp mặt quả nhiên đã khiến Biên Tiên được mở rộng tầm mắt.”
Giọng nói của Ngọc Biên Tiên linh hoạt kỳ ảo, ẩn chứa vận vị khó hiểu, khiến cho người ta nghe mà lòng cũng đong đưa, không nhịn được mà cảm thấy ấn tượng khá tốt với giai nhân này.
Dù Thẩm Thiên đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trong hình ảnh cơ duyên, nhưng vẫn cảm thấy tiểu yêu tinh này khá lợi hại.
Chậc chậc, yêu tinh cỡ này, nói thẳng ra cũng không dễ đối phó.
Mặc kệ nó! Cứ làm theo kịch bản thôi!
…
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên, hai tay ôm quyền: “Công chúa quá khen, mỹ mạo của người mới là có một không hai ở Bắc Hải!”
Hắn cười cười lấy mai rùa Võ Vô Địch đưa cho: “Thực không dám giấu diếm, thứ này là công tử Huyền Quy tộc nhờ Thẩm mỗ xin Công chúa ký tên vào đó. Không biết Công chúa…”
Ngọc Biên Tiên che miệng cười khẽ: “Chỉ là một chữ ký thôi mà, có gì khó khăn đâu.”
Nàng lấy ra một cây bút ngọc, nhẹ nhàng ghi tên mình lên mai rùa rồi đưa cho Thẩm Thiên.
Sau đó, nàng lấy một con ốc tù và từ trong ngực ra, cười duyên dáng ấn lên đó một dấu son môi.
Ngọc Biên Tiên nhẹ nhàng đưa ốc tù và cho Thẩm Thiên, dịu dàng cúi đầu nói: “Biên Tiên và Thánh tử vừa quen đã thân, mong Thánh tử nhận lấy ốc tù và của Biên Tiên.”
“Sau này nếu Thánh tử muốn gặp Biên Tiên, chỉ cần thổi ốc tù và lên, dù cách xa ngàn vạn dặm Biên Tiên cũng sẽ tới gặp Thánh tử.”
Hai má Nhân ngư Công chúa ửng hồng như vừa vớt ra từ trong nồi.
Nàng chậm rãi gỡ mạng che mặt xuống, khoe ra một dung nhan tuyệt thế khuynh thành, ánh mắt nhìn Thẩm Thiên ẩn ẩn ba phần e lệ, phong tình vạn chủng.
Hử?
Sao lại gỡ mạng che mặt xuống rồi?