Chương 517: Kiếm này không nên rơi xuống thế gian! (1)
"Xin được chào hỏi Long Thất thái tử, Thần Tiêu thánh tử, Tử Phủ thánh tử và công chúa Biên Tiên."
Mấy vị thiên kiêu hải tộc kia cũng vô cùng lễ độ cúi chào đám người Thẩm Thiên, sau đó bỏ chạy ra những hướng khác nhau.
Không phải sợ bị bọn Thẩm Thiên giết chết, mà do tháng đầu tiên rèn luyện ở Tinh Đảo là thời điểm dễ dàng thu được cơ duyên nhất.
Qua tháng đầu tiên thì phần lớn các hòn đảo bên ngoài và các đảo tương đối an toàn đều sẽ bị cướp sạch bởi rất nhiều người tu luyện.
Đến lúc đó, muốn tìm kiếm nhiều cơ duyên hơn thì chỉ có thể mạo hiểm vào sâu trong hải vực, hệ số rủi ro cũng sẽ tăng vọt.
Bọn họ đã khổ sở chờ đợi mấy ngày trước Tinh Đảo này, lãng phí trọn ba ngày.
Thử nghĩ xem, nếu làm tròn thì khác nào mất một trăm triệu đâu!
Còn không nắm bắt thời gian để đổi vị trí?
...
"Yêu tinh thật là lễ phép."
Nhìn những thiên kiêu này vội vàng rời khỏi, Thẩm Thiên không khỏi thở dài.
Cần phải vậy sao!
Không phải là vuột mất một hòn đảo sao? Làm gì kích động như thế! Có đôi khi không thể vội vàng tìm kiếm cơ duyên, sốt ruột không thể ăn tàu hủ nóng.
Ngươi xem, bản thánh tử không hề nóng vội, thậm chí còn suy nghĩ quay về Cực Lạc thành nghỉ ngơi hai ngày rồi nói tiếp.
Ừ, biết khi nào cơ duyên mới xuất hiện.
Nó vô cùng tùy hứng.
Ngao Ô ném một viên Hải Thần Tinh Lệ vào miệng, nhai như nhai thạch đậu, ánh sáng xanh tỏa khắp cơ thể.
Cậu nhìn Thẩm Thiên: "Thẩm Thiên ca ca, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy? Huynh dẫn đường đi!"
Tề Thiếu Huyền bên cạnh cảm thấy chua xót, rõ ràng là đồng bọn hợp đồng với y mà!
Hơn nữa không thể để Tề mỗ thử dẫn đường một lần sao?
Thật ra Tề mỗ mới có thể giúp các người siêu thần!
Thẩm Thiên không hề cảm nhận được sự oán hận sâu sắc trong mắt Tề Thiếu Huyền.
Hắn từ từ nhắm mắt nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trên đỉnh đầu một vị thiên kiêu.
Mà ở trong mắt Ngọc Biên Tiên, Ngao Ô và Tề Thiếu Huyền lúc này, Thẩm Thiêu sâu khôn lường.
Dường như hắn đang thực hiện phép cảm ứng gì đó, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười thần bí tựa như có thể thấy rõ thiên cơ.
Đúng là việc Thẩm Thiên tìm ra Hải Thần Tinh Lệ không phải ngẫu nhiên.
Vị thánh tử thần bí này quả nhiên có thủ đoạn săn báu vật khó lường.
Chẳng qua mọi người đều không hỏi Thẩm Thiên, bởi vì mỗi một người trong giới tu tiên đều có bí mật của riêng mình.
Tôn trọng những bí mật mà người khác không muốn tiết lộ là yêu cầu cơ bản để duy trì mối quan hệ tốt với bạn bè và đồng bọn.
Không nói ai khác, chỉ nói Tề Thiếu Huyền, Ngao Ô và thậm chí là Ngọc Biên Tiên hay Tứ đại công tử có thể trở thành thiên kiêu thì ắt đều có chút bí mật nha!
...
Dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, Thẩm Thiên dần mở mắt.
Hắn mỉm cười và chỉ vào chỗ sâu trong Hải Vực Hỗn Độn: "Nếu không thì đi vào sâu bên trong một chút?"
Mọi người nhìn Thẩm Thiên thật sâu, trong lòng đều sáng tỏ như gương.
Nếu lần này vẫn là cơ duyên lớn thì nhất định có vấn đề.
Nghe nói trong Thần Tiêu Thánh Địa ở Đông Hoang có tổ chức Thiên Quyến, tiền thân của nó là Thiên Sư giáo và tôn sùng Thẩm thiên sư.
Ban đầu, giáo lý của Thiên Sư giáo là tin tưởng vào cơ duyên của thiên sư, hơn nữa người ta còn nói bách phát bách trúng.
Lần đầu nghe những thông tin này thì tất cả mọi người đều không nghĩ là sự thật.
Nhưng hôm nay bọn họ bắt đầu dao động.
Dù sao Thẩm Thiên đã cho quá nhiều.
Im lặng trong suốt đường đi, mọi người đi theo Thẩm Thiên tiếp tục bắn nhanh vào chỗ sâu trong hải vực.
Vẫn như lúc ban đầu, Thẩm Thiên trên đường đi hoàn toàn không để ý đến các hải đảo gặp qua, dường như rất hiểu rõ mục tiêu chính mình.
Thỉnh thoảng gặp phải khối khí hỗn độn, mọi người đều tránh thoát được nên không gặp nguy hiểm gì.
Dưới sự áp chế của đại trận hỗn độn, mọi người tốn một ngày một đêm mới bay xa vạn dặm.
Lúc này, khí hỗn độn trong hải vực cũng trở nên dày đặc hơn rất nhiều lần, đặc biệt là cái lồng khí bên ngoài hòn đảo.
Nếu như vòng ngoài hải đảo của Hải Vực Hỗn Độn này chỉ là cái lồng khí hỗn độn mỏng như tấm lụa uốn lượn xung quanh thì đám người Thẩm Thiên thấy lúc này cái lồng khí chẳng khác gì một chiếc chăn bông lớn.
Nó bao bọc hòn đảo và cuồn cuộn không ngừng, cảnh tượng đó đủ để khiến người ta cảm giác sởn tóc gáy khi nhìn vào. Đó là sự áp chế căn nguyên của sinh mệnh.
...
Cuối cùng, Thẩm Thiên dừng lại.
Mọi người hạ xuống trước một hòn đảo thật lớn.
"Cẩn thận!"
Đội nhiên, một cái xúc tu lớn vươn ra từ chỗ sâu dưới đáy biển trước mặt hòn đảo.
Xúc tu kia dài chừng mấy trăm trượng, giống như một cây thần thương bổ về phía đầu Ngọc Biên Tiên.
Sức mạnh của đòn tấn công này như một làn sóng cao ba chục nghìn mét, uy thế hùng vĩ thật sự tiếp cận thiên tôn Hóa Thần kỳ. Ngọc Biên Tiên lập tức trắng mặt khi đối mặt với nó.
Dù sao tu vi của nàng cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa không giỏi chiến đấu. Thực lực thật sự của nàng tương đương Tứ đại công tử và thậm chí còn không bằng Ngao Ô Kim Thân kỳ.
Đối mặt với mãnh thú có sức chiến đấu bằng thiên tôn Hóa Thần kỳ, nàng hầu như không thể phản kháng.
"Súc vật làm càn!"
Ánh sáng Phương Thiên Long Kích trong tay Tề Thiếu Huyền tăng mạnh, mây tía quấn quanh người. Trong phút chốc, y vung ra đương kích dài trăm mấy mét chém xuống xúc tu kia.
Nhưng mũi kích nhọn vừa chém ra từ trong tay y thì xúc tu thứ hai đột nhiên bắn nhanh về phía sau với mùi thối nồng nặc, sau đó bao lấy cơ thể Tề Thiếu Huyền.
Các xúc tu sặc sỡ xen kẽ màu đỏ và màu lục, ngoài ra còn có những đốm lấm tấm rõ ràng trông rất dữ tợn và quỷ dị.
Nếu Tề Thiếu Huyền thật sự bị xúc tu này trói lại thì dù không chết cũng sẽ buồn nôn hơn nửa năm.
Rơi vào đường cùng, Tề Thiếu Huyền chỉ có thể rút lui phòng thủ, chém một lỗ hổng lớn trên xúc tu thứ hai để đẩy lùi nó.