Chương 518: Kiếm này không nên rơi xuống thế gian! (2)
Cùng lúc đó, những xúc tu thứ ba, thứ tư, thứ năm bắn dựng lên từ chỗ sâu dưới đáy biển như xuất hiện đột ngột vậy.
Nước biển ở Hải Vực Hỗn Độn có thể ngăn chặn nhận thức, quả thực là nơi hoàn hảo để che giấu mãnh thú mạnh mẽ, bay trong hải vực như vậy cũng không an toàn.
"Dựa vào cái gì mà cẩu bạch tuộc nhà ngươi dám bắt nạt bản công tử? Xem bá vương thần quyền tấn công liên tục của bản công tử đây!"
"Con bạch tuộc này thật mạnh, có phải là lão tổ tông của Ngân Chương Thần tộc hay không? Lão Bạch, ngươi nhận tổ gia gia thử xem? Cầu xin có lẽ sẽ được tha."
"Cút cút cút, tiền bối bổn tộc nếu bị khí hỗn độn ăn mòn sẽ biến thành tiểu hải thú đáng yêu, cũng không thể trở thành con quái vật to lớn xấu xí như vậy đâu! Nhan sắc và hình dáng của xúc tu này quả thật xấu tàn nhẫn."
"Xem móng rồng của bản vương tử đây, grào, grào, grào!"
...
Một cái xúc tu chống lại một kẻ thù, hiển nhiên con bạch tuộc giấu mình trong biển kia rất mạnh.
Lấy sức chiến đấu của Tề Thiếu Huyền mà lại không thể đánh bại nó trong khoảng thời gian ngắn. Lúc này Ngọc Biên Tiên hoàn toàn không chịu đựng nổi nữa.
Pháp thuật phòng thủ sụp đổ, những xúc tu ghê tởm kia càng ngày càng gần trước đôi mắt hoảng sợ của Ngọc Biên Tiên.
Có phải nàng sẽ chết trong tay con quái vật xúc tu ghê tởm này không?
Bản công chúa có chết cũng không cam lòng!
Ngay lúc xúc tu gần như hoàn toàn trói chặt Ngọc Biên Tiên, ánh sáng vàng đột nhiên lóe lên.
Trong phút chốc, Ngọc Biên Tiên cảm giác cả người mình rơi vào một vòng tay ấm áp, đập vào mặt là hơi thở khiến người ta dễ chịu.
Nàng bất ngờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gò má tinh xảo.
Là hắn, là hắn, thật sự là hắn!
Ngọc Biên Tiên đỏ bừng mặt, có thể được hắn ôm vào lòng thì có suýt chết cũng đáng giá.
"Công chúa Biên Tiên, ngươi vốn còn thiếu Thẩm mỗ hai viên Hải Thần Tinh Lệ, lần này cứu ngươi một mạng, thêm một viên nữa cũng không quá đáng nhỉ?"
Ngọc Biên Tiên: "..."
Cho nên ngươi cứu bản công chúa vì muốn bản công chú trả nợ?
Đàn ông Nhân tộc đều không hiểu được phong tình sao?
Khuôn mặt của Ngọc Biên Tiên phình to như có thể phun ra bong bóng bất cứ lúc nào.
Ừ, cá vàng trên biển nha.
...
Rẹt!
Tựa như tức giận trước hành động cướp đi con mồi của Thẩm Thiên, mặt biển đột nhiên nổi lên một cơn sóng to động trời.
Cơ thể con bạch tuộc khổng lồ dài mấy trăm trượng xuất hiện trước mặt mọi người, màu đỏ và màu xanh xen kẽ nhau và một đôi mắt màu máu.
Mỗi cái xúc tu đều dài mấy trăm trượng và che khuất cả bầu trời trông thật đáng sợ, chúng tùy tiện cuộn lên là có thể tạo ra một con sóng lớn. Con bạch tuộc xưng vương ở trong hải vực này.
"Sợ rằng tu vi của nó đã đến Hóa Thần kỳ, Thẩm Huynh, ta giúp huynh!"
Con ngươi màu tím nơi giữa mày của Tề Thiếu Huyền lóe tia sáng sắc bén, cả người được bao phủ trong mây tía vạn trượng như thiên thần hạ phàm.
"Bát Hoang Long Kích - Long Vân Chấn Thiên Kích!!!"
Tề Thiếu Huyền hét lớn, Phương Thiên Long Kích trong tay hóa thành vô số bóng kích và nhảy múa trong tay y. Mây tía vạn trượng bắt đầu ngưng tụ và áp súc thật nhanh.
Rất nhanh, vạn trượng mây tía đã ngưng tụ thành một mây tía thần long to cỡ trăm trượng, mỗi một mảng vảy đều sồng động như thật và tỏa ra long uy dày đặc.
Tuy kích thước đã giảm đi mấy trăm lần nhưng uy áp tỏa ra từ thần long lại khiến cả bát hoang lục hợp.
Toàn thân Tề Thiếu Huyền dung nhập vào trong tử long rồi bổ nhào về hướng bạch tuộc.
Tuy kích thước tử long chỉ bằng khoảng một phần ba con bạch tuộc nhưng khả năng chiến đấu lại tương đương nó.
Chẳng qua tử long không thể bắt được bạch tuộc trong một thời gian.
"Tốc chiến tốc thắng, tránh thu hút những hải thú mạnh mẽ khác."
Thẩm Thiên tự lẩm bẩm, hai tay bấm vào pháp quyết, ánh sáng tăng mạnh trong giây lát.
Cả một thanh trường kiếm dài chừng ba thước lóe lên màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện trong tay Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên đứng cầm kiếm, áo gấm rồng trắng bay nhanh như tiên, cả người hắn hiện lên khí tức huyền bí không thể lý giải.
Siêu nhiên, thoát tục, không dính phàm trần.
Leng keng!
Thẩm Thiên xuất kiếm.
Một kiếm này không thể đơn giản hơn, hắn chỉ nhẹ nhàng đâm về phía trước.
Nhưng bên trong nhát đâm này lại chứa đựng vô số chiêu kiếm, mỗi chiêu thức đều huyền diệu và khó lường khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu và ghi nhớ được.
Đúng vậy, mặc dù bọn họ nhìn thấy Thẩm Thiên xuất kiếm nhưng trong đầu lại không nhớ chút ký ức nào về chiêu thức của kiếm.
Lúc này, Thẩm Thiên hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người, thay vào đó là một đường kiếm với tiên khí dày đặc.
Đó là vinh quang muôn đời, giống như cắt đoạn nước sông thượng nguồn về hạ nguồn, qua quá khứ lẫn hiện tại.
Tựa như chặt đứt số mệnh nhân quả tại một nút thời gian.
Keng!
Kiếm Bích Thủy một lần nữa trở lại.
Trong chớp mắt, tử long trăm trượng từ từ ngẩng đầu.
Đám người Ngao Ô cùng lắc lắc đầu, khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
Rẹt!
Tám cái xúc tua dài mấy trăm trượng đều bị chém đứt đoạn, rơi thẳng vào trong biển cả vô biên và mùi máu tanh lập tức nhuộm đỏ cả một hải vực.
Sức mạnh của đòn tấn công này hầu như có thể khiến ma chương to lớn của thiên tôn yếu hơn bỏ mạng ngay lập tức.
Một kiếm này đủ làm toàn bộ năm vực động lòng.
...
"Thanh kiếm kia lại xuất hiện rồi."
Tề Thiếu Huyền thu hồi dị tượng mây tía, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Nói thẳng ra, một kiếm của Thẩm Thiên gần như đã trở thành đỉnh cao không thể vượt qua trong lòng y.
Nhưng chỉ cần y thành công vượt qua ngọn núi cao này, chiến thắng trở ngại trong lòng thì thành tựu tương lai sẽ khôn lường.
Về phần những người khác đầu chỉ có một suy nghĩ trong đầu sau lần đầu tiên nhìn thấy "phi tiên kiếm ý" của Thẩm Thiên.
Quả nhiên Thần Tiêu Thánh Tử là kiếm tiên hạ phàm, một kiếm này...
Không nên rơi xuống thế gian!