Chương 521: Hỗn độn vào cơ thể, quên mình vì yêu (3)
Nhưng mà mọi đòn tấn công của bọn họ đều bị khí hỗn độn phân giải và hấp thu trong nháy mắt.
Lồng khí hỗn độn không ngừng lại vì những đòn tấn công của bọn họ mà còn tăng tốc độ khép lại như thể đã bị chọc giận.
Ầm!
Ngay lúc Thẩm Thiên gần lao ra khỏi lồng khí thì nó đột nhiên tăng tốc và khép kín.
Bóng dáng của Thẩm Thiên hoàn toàn bị che khuất trong khí hỗn độn, trước mắt mọi người chỉ còn lại một lớp khí hỗn độn không ngừng cuộn trào trông vừa thê lương vừa bi tráng.
"Không!!!"
Bạch công tử quỳ sụp xuống, nắm tay đấm lên mặt đất.
Gương mặt nho nhã hiền hòa như nho sinh của hắn ta hiện rõ vẻ kích động và không cam lòng.
Hắn ta hổ thẹn không gì bằng: "Tại sao lại như vậy! Cũng do Thẩm huynh muốn cứu Bạch mỗ, nếu Bạch mỗ không chậm chân thì Thẩm huynh sẽ không phải chết!"
Sắc mặt của bọn Ngao Ô cũng rất là khó coi. Bọn họ là Yêu tộc nhưng lại có linh trí, thậm chí còn hiểu đạo lý nhận ơn phải báo hơn rất nhiều Nhân tộc.
Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên không tiếc dâng cả tính mạng để cứu Yêu tộc bọn họ.
Đó là tinh thần như thế nào? Đó là tinh thần quên mình vì yêu và tình thương khiến tất cả Yêu tộc đều rơi lệ.
Xưa có Phật Tổ cắt thịt cho ưng, nay có Thẩm Thiên liều mình cứu yêu, cảm động, quá sức cảm động!
Đó mới thật sự là đại diện nhân gian, là cầu nối hữu nghị giữa Yêu tộc và Nhân tộc!
"Sau này Bạch mỗ nguyện phụng dưỡng người nhà của Thẩm huynh thay huynh ấy."
"Cha của Thẩm huynh chính là cha của Bạch mỗ, huynh đệ của Thẩm huynh chính là huynh đệ của Bạch mỗ, thê tử của Thẩm huynh chính là... là chị dâu của Bạch mỗ."
"Bạch mỗ sẽ phát huynh đại nghĩa quên mình vì yêu của Thẩm huynh hết đời này, nếu vi phạm lời thề thì trời tru đất diệt."
Bạch công tử giơ bốn xúc tu lên thề với trời.
Các tu sĩ đang bước trên con đường tu hành không thể thề thốt tùy tiện, đặc biệt là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên vì nó gần như sẽ linh nghiệm.
Đương nhiên, lời thề giới hạn trong mấy dạng như "không thể chết tử tế".
Thiên Đạo sẽ không phản ứng với mấy lời thề như "sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với đạo lữ, bằng không sẽ đắc đạo phi thăng".
Có lẽ Thiên Đạo còn tự động thừa nhận kết cục vi phạm lời thề là "không thể chết tử tế" nữa kìa.
Nói tóm lại, Bạch công tử thật sự chân thành lắm mới nói ra lời thề này.
Chẳng qua Ngọc Biên Tiên ở bên cạnh không kiềm được ánh nhìn u oán với Bạch công tử, chẳng phải nàng mới là người nên đưa ra lời thề như thế sao?
"Sau này Biên Tiên cũng nguyện phụng dưỡng người nhà của Thẩm huynh."
"Cha của Thẩm huynh chính là cha của Biên Tiên, huynh đệ của Thẩm huynh chính là huynh đệ của Biên Tiên, thê tử của Thẩm huynh chính là... là tỷ tỷ của Biên Tiên."
"Biên Tiên sẽ phát huynh đại nghĩa quên mình vì yêu của Thẩm huynh hết đời này, nếu vi phạm lời thề thì trời tru đất diệt."
Sau khi thề xong, gương mặt của Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên ửng đỏ.
Song Diện Huyền Vũ Vũ Vô Địch, Long Thất thái tử Ngao Ô, Hoàng Kim Thần Giải Tạ công tử, Thị Huyết Cuồng Sa Sa Ngũ Kình cũng đều nhấc tay hoặc nâng kiếm xin thề.
"Ta cũng vậy."
"Ta cũng vậy."
"Ta cũng vậy."
"Ta cũng vậy."
Ừ, bọn họ không lặp lại lời thề lần nữa vì cảm thấy nước ở Hải Vực Hỗn Độn đã đủ nhiều rồi.
Ngay lúc Thẩm Tiếu đột nhiên có thêm vài đứa con hời thì lồng khí hỗn độn chợt sinh ra thay đổi lạ.
Bỗng nhiên, một đường kiếm màu ngọc bích vô cùng rực rỡ bắn ra từ lớp khí hỗn độn và tỏa sáng chói lọi!
Khí hỗn độn, loại khí phân giải và dung hợp tất cả pháp thuật kể cả pháp lực của cấp thánh, đã bị chém ra.
Đúng vậy, nó bị một đường kiếm chém ra!!!
Đường kiếm ấy hào hoa phong nhã như có thể chém đứt thời không muôn thuở, ngay cả khí hỗn độn cũng phải chịu thua.
Đó là nhát kiếm vô cùng quen thuộc với mọi người, bởi bọn họ đã từng nhìn thấy Thẩm Thiên thể hiện kiếm pháp ấy cách đây không lâu.
Chẳng lẽ?
Một niềm hy vọng vô tận bỗng chốc trào dâng trong lòng mọi người.
"Phá Thương Nguyên Thủ!!!"
Một tiếng quát lớn vang vọng khắp chín trời mười đất như tiếng sét chợt vang trên đất bằng vậy.
Năm loại màu sắc lần lượt là trắng, xanh, đen, đỏ và vàng bắn ra từ khe nứt.
Ngay sau đó, một đôi tay năm màu to khoảng nghìn mét vươn khỏi khe nứt và cưỡng chế mở lồng khí hỗn độn ra.
Có thể thấy lồng khí hỗn độn đang cuộn trào điên cuồng và ăn mòn bàn tay năm màu với tốc độ thật nhanh.
Chẳng qua tốc độ bị ăn mòn của bàn tay năm màu chậm hơn nhiều so với những loại pháp lực bình thường khác.
Trong quá trình này, một bóng dáng vàng rực đã bay ra ngoài theo khe hở do bàn tay tạo thành.
Đúng vậy, cái bóng đó chính là Thẩm Thiên!
Lúc này mặt mày hắn tái nhợt, đôi cánh sau lưng cũng hơi tối đi chứng tỏ hắn đã hao tổn không ít nguyên khí để thoát thân.
Tuy nhiên, việc hắn thành công lao ra khỏi sự bao vây của khí hỗn độn đáng kiêng dè này cũng đã đủ khiến cả năm vực khiếp sợ rồi.
Hải Vực Hỗn Độn được công nhận là vùng đất cấm từ xưa đến nay, khí hỗn độn cũng được xem là "khí chết chóc".
Nó có thể phân giải mọi năng lượng thuộc tính, ngay cả pháp lực do thánh giả ngưng luyện ra cũng sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt.
Nhưng mà đường kiếm của Thẩm Thiên và chiêu tán thủ đó có thể xé rách khí hỗn độn.
Tuy rằng nó cũng bị khí hỗn độn ăn mòn thật nhanh nhưng thời gian duy trì lại lâu hơn tiên khí mà thánh giả ngưng tụ thành.
Điều đó nghĩa là sao?
Lẽ nào đẳng cấp của năng lượng hiện có trong cơ thể Thẩm Thiên đã mạnh hơn cả pháp lực bán tiên khí do thánh nhân Độ Kiếp ngưng tụ ra?
Nghĩ lại mà sợ!
"Thẩm huynh, huynh không sao chứ?"
Mọi người đồng loạt tiến lên và hỏi han ân cần.
Nhưng mà Thẩm Thiên lại ngăn cản mọi người và ngồi xếp bằng trên bờ cát: "Đừng đến gần!"
Khi Thẩm Thiên lên tiếng, một luồng khí pha trộn giữa màu trắng và xám xuất hiện quanh người hắn, hơn nữa còn tỏa ra hơi thở cấm kỵ.