Chương 522: Hỗn độn vào cơ thể, quên mình vì yêu (4)
Khí hỗn độn!
Thẩm Thiên đã bị khí hỗn độn xâm nhiễm!
Trái tim của mọi người vừa quay về vị trí cũ thì lại treo cao lần nữa.
Nên biết, việc cơ thể bị khí hỗn độn xâm nhiễm nguy hiểm hơn đối chọi với khí hỗn độn bên ngoài cơ thể rất nhiều.
Bởi vì nó có thể phân giải và cắn nuốt mọi năng lượng thuộc tính, dù làm cách nào cũng không thể xóa bỏ nó.
Nếu nó ở ngoài cơ thể thì cũng không sao, cùng lắm là tránh đụng phải nó thôi.
Có điều, nếu nó xâm nhập vào cơ thể rồi bám lên Kim Đan, Nguyên Anh hay thậm chí là linh hồn bổn nguyên...
Không may thì người bị xâm nhiễm sẽ bị mất hết tu vi, nặng hơn là hồn bay phách lạc.
"Yên tâm, chút ít khí hỗn độn như thế này còn chưa làm gì Thẩm mỗ được đâu!"
Tuy sắc mặt của Thẩm Thiên tái nhợt nhưng lại không hề có vẻ sợ hãi.
Bởi vì hắn phát hiện mình không có gì đáng ngại dù cho cơ thể bị một luồng khí hỗn độn xâm lấn.
Luồng khí hỗn độn ấy cắn nuốt sức mạnh ngũ hành kỳ vật trong cơ thể hắn rồi duy trì trạng thái cân bằng với ngũ hành kỳ vật.
Đương nhiên lượng sức mạnh bị cắn nuốt lớn khủng khiếp.
Một luồng khí hỗn độn ít ỏi lại có thể cắn nuốt hết ba phần mười sức mạnh ngũ hành kỳ vật trong cơ thể hắn, quả là sức ăn đáng ngạc nhiên.
Có điều, Thẩm Thiên cũng phát hiện luồng khí hỗn độn trong người không tiếp tục gây chuyện sau khi cắn nuốt xong ba phần mười sức mạnh ngũ hành kỳ vật.
Nó cuộn lại thành một khối tròn và ở yên trong đan điền của Thẩm Thiên.
Tựa như một người vừa ăn no nên đi ngủ vậy, vừa không gây chuyện mà cũng không phản ứng với ai.
Dù Thẩm Thiên có thử điều động hay chọc phá thế nào thì nó cũng kệ.
Thẩm Thiên cảm nhận được sự uất nghẹn hiếm thấy.
Đang yên đang lành mà cơ thể bảy thước của mình lại bị một luồng khí hỗn độn chiếm đoạt.
Có thể nói với ai chuyện này đây?
Phù!
Thẩm Thiên phun ra một luồng khí đục rồi chậm rãi đứng dậy.
Thẩm Thiên thấy mọi người đều tò mò nhìn mình nên miễn cưỡng cười: "Bỏ chút công sức mới miễn cưỡng khống chế được nó."
Biểu cảm trên mặt mọi người trở nên phức tạp vô cùng. Bọn họ biết rõ sự khủng khiếp của khí hỗn độn vì đó là năng lượng đáng sợ có thể phân giải mọi thứ đấy.
Ắt hẳn Thẩm Thiên đã phải trả cái giá mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi mới có thể ngăn chặn khí hỗn độn trong cơ thể.
Xui xẻo thì sau này sẽ bị phản phệ, tệ hơn nữa là nguy hiểm đến tính mạng.
"Thẩm Thiên ca ca hãy yên tâm, ta nhất định sẽ bảo phụ tôn giúp đỡ huynh hết sức!"
Ngao Ô nắm chặt nắm tay nhỏ: "Đảo Hắc Long Bắc Hải của ta có vô số báu vật, Thẩm Thiên ca ca cần cái nào thì ta sẽ mang cái đó đến cho huynh!"
Ngọc Biên Tiên cũng gật đầu: "Nhân Ngư Thần tộc không có nội tình sâu như đảo Hắc Long, nhưng Thẩm lang có ơn cứu mạng Biên Tiên nên nếu cần thì cứ lên tiếng."
Những người khác lần lượt ngỏ ý chỉ cần Thẩm Thiên lên tiếng là bọn họ bằng lòng dốc hết sức giúp Thẩm Thiên chống lại khí hỗn độn.
Ngay cả Tề Thiếu Huyền cũng quay mặt sang một bên và nói một cách không tình nguyện rằng nếu Thẩm Thiên cần thì y có thể truyền dạy cho hắn nửa bộ "Niết Bàn Bất Diệt Đế kinh".
Ừm, các bạn đồng hành thật sự quá nhiệt tình làm Thẩm Thiên không thể mặt dày đòi thù lao cứu mạng từ bọn họ.
Quả nhiên tình cảm rất tốn tiền.
"Mọi người không cần phải lo, tuy khí hỗn độn đã xâm nhập vào cơ thể Thẩm mỗ nhưng lại chưa xâm nhiễm đến thần hồn."
Thẩm Thiên cười nói: "Nếu thật sự không còn cách nào khác thì cùng lắm là bỏ thân thể này lấy thân thể khác tu luyện tiếp là được."
Mọi người nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, tuy rằng Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên vẫn còn tại cảnh giới Kim Đan kỳ nhưng lực chiến lại rất đáng kinh ngạc.
Tề Thiếu Huyền dám khẳng định tu vi và trình độ tại cảnh giới Kim Đan kỳ của Thẩm Thiên không thấp hơn mình, dù sao Kim Đan dị chủng của hắn cũng to đến thế cơ mà.
Nếu Thẩm Thiên bằng lòng thì có thể vỡ Đan thành Anh bất cứ lúc nào.
Hắn vỡ Đan thành Anh xong rồi tìm một thân thể thích hợp để đoạt xác sống lại là được.
Chỉ tiếc cơ thể này của Thẩm huynh, dù sao tìm khắp năm vực cũng chỉ thấy vài cơ thể quý báu như thế này thôi.
Trong phút chốc, mọi người đều ít hăng hái hơn, ngay cả tâm trạng mong chờ tìm báu vật cũng giảm đi rất nhiều.
Chỉ riêng Thẩm Thiên hoàn toàn không thèm để tâm đến chuyện này, thậm chí nôn nóng muốn thử.
Dưới sự hướng dẫn của Thẩm Thiên, mọi người bắt đầu thăm dò hòn đảo này.
Điều đáng nhắc đến là dường như chưa một ai đặt chân đến hòn đảo bị khí hỗn độn dày đặc bao bọc suốt mấy nghìn năm này.
Về cơ bản, ngay cả thiên tôn ở thế giới bên ngoài cũng phải động lòng trước số linh dược quý giá mọc khắp đảo.
Một số thánh dược còn có khả năng kéo dài mấy trăm năm tuổi thọ mà cả thánh giả Độ Kiếp kỳ cũng rung động.
Tuy nhiên, do mọi người cân nhắc đến việc Thẩm Thiên đang gặp cảnh "mạng treo trên dây" nên đều ưu tiên đưa hơn nửa linh dược cho Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên có khách sáo thế nào thì các vị yêu ở đây cũng không đồng ý, hơn nữa cứ khăng khăng nhét linh dược vào tay Thẩm Thiên.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Tề Thiếu Huyền vừa hâm mộ vừa kính nể, đồng thời nghĩ thầm Thẩm Thiên quả là biết giành vinh dự cho Nhân tộc.
Thẩm huynh, huynh không hổ là đối thủ suốt đời Tề mỗ mà!
Đám người đã thăm dò hòn đảo này đâu vào đấy, thi thoảng có gặp phải một vài con hung thú khó giải quyết, nhưng đều bị Tề Thiếu Huyền xử lý cả.
Thật ra Thẩm Thiên cũng định ra tay nhưng bị đám người cản lại.
Với tất cả mọi người, lúc này trách nhiệm quan trọng nhất của Thẩm Thiên là bảo tồn nguyên khí áp chế hỗn độn chi khí trong cơ thể.
Về việc chiến đấu gì đó, bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết.