Chương 523: Thần điện Côn Bằng, thượng cổ truyền thừa (1)
Sự thật đúng là như vậy, khi mọi người thật sự liên thủ toàn lực ứng phó, quả đúng là trên hòn đảo không có mấy con dị thú có thể là đối thủ.
Nhất là từ khi Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô thi triển bí thuật liên kích, sức chiến đấu của hai người lại càng cường đại hơn nữa.
Cho dù là con mực trọng sinh bên ngoài hòn đảo kia e là cũng không ngăn được mấy chiêu.
Đương nhiên, chuyện giết gọn tên kia chỉ trong một chiêu là gần như không có khả năng.
Lục soát, giết, chia chiến lợi phẩm.
Lục soát, giết, chia chiến lợi phẩm.
Lục soát, giết, chia chiến lợi phẩm.
…
Con đường lịch luyện của mọi người có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm thoải mái.
Mà thu hoạch của mỗi người cũng đều khá khả quan, đủ để tương đương với thu hoạch nhiều năm xông xáo lịch luyện bên ngoài.
Quả nhiên, hải vực Hỗn Độn tinh đảo là bí cảnh giàu có nhất Hải Vực.
Khi vòng ngoài hòn đảo đã bị lục soát giết gần sạch, đám người bắt đầu thăm dò vào sâu bên trong.
Mặc dù nơi quan trọng trong hòn đảo này cũng bị màn sương mù nồng đậm bao phủ nhưng may mắn là trung bộ còn có động thiên khác.
Sau khi thăm dò vào sâu trong hòn đảo hơn trăm dặm, mọi người “bất ngờ” phát hiện một tòa cung điện.
Tòa cung điện này vô cùng to lớn hùng vĩ, cao tới mấy trăm trượng, đâm thủng cả tầng mây.
Dường như nó đã hòa với thiên địa làm một thể, bất kỳ ai nhìn vào, tự đáy lòng đều dâng lên một niềm kính sợ.
Tòa cung điện nguy nga bao la hùng vĩ vắt ngang hòn đảo, như một con hung thú khổng lồ, tản ra khí tức man hoang.
Ngay trước mặt tòa cung điện này là một cánh cửa cực lớn, cao hơn trăm trượng.
Trên xà ngang của cánh cửa treo một tấm bảng hiệu màu vàng, trên đó khắc rõ bốn chữ của yêu tộc.
Thẩm Thiên chăm chú nhìn bốn chữ của yêu tộc kia, cảm thấy dường như linh hồn toàn thân đều bị hấp dẫn rồi, suýt nữa không chịu nổi mà trầm luân trong đó.
Ngay cả Thẩm Thiên cũng thất thần, càng không cần phải nói đến những người khác.
Ngoại trừ Tề Thiếu Huyền đã ngưng tụ ra Nguyên Anh, chưa kể sau khi luyện hóa nước mắt hải thần, lực linh hồn cũng tăng nhiều, nên có thể chịu được áp lực của bốn chữ này.
Còn những người khác như Ngao Ô, Ngọc Phiên Tiên cùng tứ đại công tử, tất cả đều ngây ngốc đứng sững ra trước tấm bảng này, dường như cả thần hồn cũng bị hút vào rồi!
“Tỉnh lại!”
Thẩm Thiên nhíu mày, sức mạnh luân hồi tịnh thổ ẩn chứa trong thần niệm rung lên cùng với tiếng quát lớn vừa rồi.
Tất cả mọi người lập tức lấy lại tinh thần, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Chữ viết kia thật quỷ dị, không ngờ lại ẩn chứa một phần pháp tắc áo nghĩa.”
“Nếu không nhờ Thẩm huynh kịp thời đánh thức, sợ là chúng ta rất khó tự tỉnh lại được.”
“Đây là nhập đạo, tương truyền thời cổ có người được xem đại năng đánh cờ, sau đó lại nhập thế tục thì đã trôi qua trăm năm.”
“Nếu ở bên ngoài nhìn thấy bốn chữ này mà có được cảm ngộ rõ ràng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lúc này chúng ta đang ở trong Hỗn Độn tinh hải, nếu ngây ngốc ra mất mấy năm…
Sẽ bị đại trận hỗn độn bao vây nguyền rủa.”
“Vốn muốn trả ơn cứu mạng của Thẩm huynh, không ngờ nhanh như vậy lại thiếu Thẩm huynh một cái mạng nữa.”
“Hai lần ân cú mạng, bảo Biên Tiên báo đáp Thẩm lang thế nào đây!”
…
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Các vị không cần nghĩ chuyện gì khác, mọi người có nhận ra bốn chữ này không?”
Ngân Chương Thần tộc Bạch công tử cẩn thận nhìn bốn chữ lớn kia, sau một lát minh tư khổ tưởng mới nhận ra phần nào.
Sắc mặt y tràn đầy kích động: “Nếu Bạch mỗ không nhận sai, thì bốn chữ này hẳn là…. “Thần điện Côn Bằng.”
Thần điện Côn Bằng sao?
Cái tên thật là khí phách, đây không phải động phủ của tiên nhân chứ?
Bạch công tử thấy mọi người nghi hoặc bèn giải thích: “Ta đã từng thấy nó trong bí truyền thượng cổ.”
“Từ thời thượng cổ có một truyền thuyết rằng, Kim Sí Bằng tộc ở Nam Cương cùng với Thái Hư Côn tộc ở Bắc Hải đều là hai nhánh hậu duệ của Côn Bằng.”
“Nếu nồng độ huyết mạch Côn tộc dày đến một mức độ nhất định thì có thể vũ hóa thành Bằng, có được hai chân thân hoàn toàn khác nhau, thăng hoa cực điểm.”
“Cũng tương tự như vậy, nếu huyết mạch Kim Sí Đại Bằng nồng đậm tới mức tối đa cũng có thể dương cực sinh âm, nhờ vậy có được sức mạnh của Thái Hư Côn tộc.”
Ngao Ô tò mò hỏi: “Chẳng lẽ trong thần điện Côn Bằng này có ẩn giấu truyền thừa tộc Côn Bằng.”
Bạch công tử nói: “Cụ thể có phải hay không thì không ai biết. Nhưng theo như dã sử ghi chép, mỗi khi Bắc Hải xuất hiện thần thú Côn Bằng đều sẽ chấn kinh cả ngũ vực.”
“Nghe nói lần cuối cùng xuất hiện Côn Bằng ở ngũ vực là trong thời kỳ cấm kỵ vạn năm trước.”
“Khi đó Côn tộc đản sinh ra một vị thiên tài Hư Côn xưa nay chưa từng có, huyết mạch thăng hoa cực hạn thành Côn Bằng, quét ngang cùng giai.”
“Vào thời kỳ đỉnh cao, thậm chí ông ta từng thi triển đại thần thông Bắc minh thôn thiên, ngạnh sinh sinh tiêu hóa một vị Chân tiên nơi thượng giới.”
Danh tiếng nổi như cồn, ở thời điểm đó gần như chỉ dưới Bất Tử Hoàng hậu!
Ừm, khi đó Ngao Băng đã bị chặt!
Nghe Bạch công tử kể sự tích cường đại của Côn Bằng, hai mắt của tất cả mọi người ở đây đều nóng rực.
Lấy tu vi Thánh giai ngạnh sinh sinh thôn phệ Chân tiên tượng giới, đây là tài năng dạng gì?
Đừng nói mấy câu thiên tài đều có thể chiến đấu vượt cấp. Ha ha, đó là cấp thấp.
Luyện khí kỳ đánh Trúc cơ, Đoán thể kỳ đánh Siêu phàm, có rất nhiều người ở ngũ vực có thể làm được.
Nhưng Nguyên anh kỳ đánh Hóa thần, Hóa thần kỳ đánh Thánh nhân, thiên tài cỡ này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Còn về sự tích tu sĩ Thánh giai đánh Chân tiên, thì lại càng hiếm có hơn nữa.
Dù sao, người ta đã có thể tu thành Chân tiên, có ai không phải tuyệt thế thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm chứ?
Ngươi muốn vượt cấp trèo lên đánh bọn họ, độ khó không thua gì lên trời.
Nhưng con Côn Bằng ở thời kỳ Thượng cổ kia lại làm được. Người này lấy thân thể Thánh giai luyện hóa thành công một tôn Chân tiên.
Hung uy cỡ này, khó trách được truyền khắp ngũ vực!
…