Chương 524: Thần điện Côn Bằng, thượng cổ truyền thừa (2)
Tề Thiếu Huyền nắm chặt long kích trong tay: “Nói cách khác, rất có thể ngôi thần điện này là do vị Côn Bằng năm xưa để lại?”
Thẩm Thiên chậm rãi lắc đầu: “Thần điện này bao la như vậy, e rằng dù có là Côn Bằng Đại Thánh cũng rất khó luyện chế ra được động phủ cỡ này.”
“Huống chi đại trận hỗn độn này còn bao phủ khắp toàn bộ hải vực, tu sĩ năm trăm tuổi trở lên không thể đi vào.”
“So với giả thuyết nơi này là do vị Côn Bằng Đại Thánh kia lưu lại, Thẩm mỗ tin vào giả thuyết Côn Bằng Đại Thánh đã từng tới nơi này khi còn trẻ hơn.”
Bạch công tử cũng gật đầu: “Theo như ghi chép trong dã sử, năm xưa Côn Bằng Đại Thánh cũng từng tiến vào Hỗn Độn hải vực. Khi trở về, thực lực của ngài tăng rất nhiều, bắt đầu hoàn toàn dẫn trước thiên kiêu cùng thế hệ cho đến khi vô địch.”
“Chỉ tiếc là cuối cùng vị Đại Thánh này vẫn bị Tà Linh ngoại vực vây giết, không thể để lại thân pháp cho hậu thế.”
Thẩm Thiên chậm rãi đi tới trước thần điện Côn bằng: “Không có gì phải tiếc. Nếu thần điện đã ở đây, có lẽ bên trong vẫn còn lưu lại cơ duyên nào đó. Chúng ta vào xem sẽ biết.”
Dứt lời, Thẩm Thiên chậm rãi đẩy cánh cửa lớn của thần điện Côn Bằng, nhưng gặp phải trở ngại lớn lao.
Cánh cửa lớn cao trăm trượng kia đột nhiên phát sáng, trên cánh cửa hiện ra phù lục thần văn huyền diệu khó lường, ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Bùa chú xuất hiện, Thẩm Thiên cảm giác dường như cánh cửa trăm trượng này như một ngọn núi lớn, bất động sừng sững.
Hiển nhiên đây cũng là một loại khảo nghiệm nào đó.
Nếu thực lực không đủ thì không có tư cách tiến vào trong cánh cửa này.
“Muốn ngăn Thẩm mỗ, một chút sức nặng ấy còn chưa đủ đâu.”
Hai mắt Thẩm Thiên sáng lóe lên, toàn thân bộc phát khí thế vô tận.
Hắn chậm rãi đứng vững, tay phải đột nhiên dài thêm mấy chục trượng, tỏa ra ánh sáng vàng óng mênh mông.
Có thể nhìn thấy bóng một con Kim Sí Đại bằng khổng lồ lờ mờ hiện ra sau lưng Thẩm Thiên.
Thiên Bằng bác long thuật!
A----
Dường như toàn thân Thẩm Thiên hóa thành một con Thần Bằng từ thời thượng cổ, trực tiếp tấn công cánh cửa này.
Chỉ nghe thấy Rầm một tiếng, cuối cùng cánh cửa khổng lồ cao trăm trượng đã từ từ mở ra.
Trước mặt mọi người là đại điện vô cùng trống trải.
…
Đúng vậy. Vô cùng trống trải.
Trong tòa đại điện này không có mộ thứ gì, ngay cả một cái ghế cũng không.
Rất hiển nhiên, đã từng có người nhanh chân đến tòa thần điện này trước và mang tất cả bảo bối đi.
Tất cả mọi người đều tụt hứng, duy chỉ có Thẩm Thiên vẫn bình thản, như thể hắn đã dự liệu được tất cả từ trước.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, như đang nhớ lại cái gì đó, lại như đang cảm ứng thứ gì đó.
Sau đó, hắn lại mở mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Cung điện này có vẻ không nhỏ, càng đi càng lớn, dường như bên trong có một không gian độc lập, diện tích thực sự nào chỉ ngàn dặm.
Nhưng chẳng mấy chốc Thẩm Thiên đã tìm được mục tiêu của mình trong vô số kiến trúc san sát kia.
Đó là một trang viên khổng lồ, trong trang viên xanh biếc một mảnh.
Đúng vậy, đây chính là linh dược trong thần điện Côn bằng.
Mặc dù thần điện Côn Bằng này đã bị người khác nhanh chân đến trước nhưng vườn linh dược này không hề hoang phế.
Trong dược viên, trải qua vạn năm sinh trưởng, những hạt giống dược liệu kia đã mọc ra vô số đại dược ẩn chứa dược lực vô thượng.
Có thể nói, nếu ném bất kỳ gốc thảo dược nào trong dược viên của tòa nhà này ra ngoài cũng đủ để khiến cho cấp Thiên tôn phải động dung, để cho Tôn giả phải giết người đến đỏ mắt.
“Thu hoạch lớn. Thu hoạch lớn.”
“Đây là xích nguyên chu quả, hơn vạn năm tuổi, dược lực có thể so với bán thánh dược.
“Đây là huyền minh huyết lan hoa, có thể dùng để luyện chế ra đan dược giữ thiên phú huyết mạch, giá trị không thể hạn lượng!”
“Chẳng lẽ đây là hải tâm nguyên thảo trong truyền thuyết? Sau khi phục dụng thuốc này có thể tăng cường năng lực khống thủy trên phạm vi rộng, có thể xưng là tiên thảo được biển lớn chiếu cố.”
…
Rất hiển nhiên, chúng yêu đều là kẻ biết hàng.
Với bọn họ, những dược liệu này đều có sức hấp dẫn thật lớn.
Duy chỉ có Thẩm Thiên không để ý tới những dược liệu này, bởi vì hắn biết đây không phải cơ duyên lớn nhất.
Đoàn người cẩn thận từng li từng ti chia số dược liệu này xong, ai nấy đều cười tươi xán lạn, đương nhiên Thẩm Thiên được chia nhiều nhất.
Dù sao, lúc này tất cả mọi người đều tin tưởng Thẩm Thiên chính là đứa con của may mắn.
Nếu không, làm sao có chuyện lần nào cũng có được thu hoạch lớn như thế?
Mà nếu phân phối theo công lao thì Thẩm Thiên phải cầm đầu.
Dọn dẹp xong vườn dược liệu, Thẩm Thiên lại dẫn đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong thần điện Côn Bằng.
Không thể không nói, thần điện Côn Bằng này thực sự thần bí, cho dù đã bị người ta cướp sạch ở thời kỳ thượng cổ nhưng vẫn còn rất nhiều mật thất đang đóng kín.
Những mật thất kia được phong ấn bằng trận pháp vô thượng từ thời kỳ cổ xưa, tu sĩ bình thường không thể phá giải.
E là chỉ có tồn tại cỡ Tiên đạo lĩnh vực mới có thể thử phá giải.
Nhưng mục tiêu của Thẩm Thiên không phải những mật thất kia.
Hắn đi thật nhanh, vượt qua tất cả mật thất, đi sâu vào nơi sâu nhất trong thần điện Côn Bằng này.
Đây là một tòa núi lớn, độc lập với không gian đặc thù, cao chừng mấy vạn trượng, vô cùng nguy nga.
Đáng nhắc tới là, dường như tòa núi cao này bị người ta chém làm hai nửa, nửa bên trái cách nửa bên phải mấy trăm trượng.
Mặc dù cách đến mấy trăm trượng, nhưng so với độ cao của nó thì chút khoảng cách ấy không đáng kể chút nào.
Nhìn từ đằng xa, dường như hai nửa quả núi dính liền với nhau.
…
Đáng chú ý là ở mặt cắt của hai nửa quả núi có hai bức đồ án.
Bộ đồ án bên trái vẽ sóng biếc vạn dặm, sóng lớn vỗ bạc đầu như ngàn đống tuyết.
Chính giữa sóng lớn vô tận có một cái bóng vĩ ngạn đang du động.