Chương 527: Bản thân địch hóa cũng có thể mạnh lên (2)
Bên trong cảnh giới, mặc cho ngươi điên cuồng tấn công cỡ nào cũng sẽ bị môn đại thần thông này hóa giải, thôn phệ, thậm chí còn biến ngươi thành chất dinh dưỡng.
Thôn phệ đòn tấn công và nguyên khí của kẻ địch bổ sung cho bản thân, trăm sông hợp lại mà thành biển lớn, đây cũng là sức mạnh căn bản mà uy danh của Thái Hư Côn tộc vang khắp ngũ vực.
Mà bản thân Thẩm Thiên lại có phệ tiên đằng, hai đại kỳ vận luân hồi tịnh thổ, vốn có được năng lực kỳ dị có thể luyện hóa, thôn phệ, giờ lại có thêm Côn pháp, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù Thẩm Thiên chưa thử nhưng hắn cảm thấy nếu mình liều mạng cùng hiên kiêu Thái Hư Côn tộc…
Xem chừng hẳn là sẽ không thua!
“Không hổ là truyền thừa tộc Côn Bằng lưu lại, quả nhiên không phải tầm thường.”
Sau khi tỉnh lại từ trạng thái đốn ngộ, Thẩm Thiên thu lại hai cánh sau lưng, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt sáng rực.
Sau khi lĩnh ngộ Côn Bằng pháp, hắn có được thu hoạch cực lớn, phong cách chiến đấu cũng toàn diện hơn trước kia.
Ừm, lúc này thực sự hắn chắc chắn có thể cướp được đồ trong tay Hóa Thần kỳ rồi.
Cho dù đánh không lại, chí ít cũng có thể bỏ chạy bất kỳ lúc nào.
Đương nhiên, nếu gặp phải Thánh giả, với tố chất của thân thể này, đoán chừng là vô cùng hoang mang.
Ừm, phải cẩn thận.
Cẩn thận đi thuyền được vạn năm, khiêm tốn phát dục mới là Vương đạo.
…
Đúng lúc này, bên cạnh vách đá vang lên tiếng Tề Thiếu huyền điên cuồng gào thét.
“Không! Không! Môn pháp này quá khó khăn.”
“Ta không ngộ ra, không ngộ ra!”
Tử khí vạn trượng sau lưng Tề Thiếu Huyền không ngừng ngưng tụ ra hư ảnh cự côn, song đôi khi chỉ ngưng tụ được một nửa đã nổ vang tán loạn.
Rõ ràng y đã lĩnh ngộ được bằng pháp, đồng thời có được tạo nghệ thực lực đại trướng không cạn, nhưng vẫn bị vây khốn trong côn pháp.
Côn bằng pháp bao gồm nhiều mặt âm dương, muốn có thể hoàn toàn khống chế được biến hóa âm dương khó hơn trong tưởng tượng của y nhiều.
Trên thực tế, thân là nhân tộc không phải côn không phải bằng, Tề Thiếu Huyền thậm chí còn không phải yêu tộc.
Y có thể dung hợp được cảm ngộ bằng pháp đơn độc với Tử Phủ đế kinh đã là phi thường hiếm có.
Chỉ tiếc Tề Thiếu Huyền đã đặt mục tiêu là Thẩm Thiên, con hàng này có được thiên địa kỳ vật bỉ vô thượng bỉ ngạn hoa có sẵn thuộc tính âm dương.
Hai loại hình thái côn bằng chuyển hóa giữa âm dương, với Thẩm Thiên thì độ khó của môn pháp này đã giảm bớt hơn chín phần mười rồi.
Không thể nói ngộ tính của Tề Thiếu Huyền không tốt, chỉ là đối thủ giả tưởng mà y chọn được bật hack.
“Tề huynh, chớ cưỡng ép cảm ngộ nữa, ngươi vừa mới kết anh không được bao lâu, tâm cảnh dao động quá kịch liệt có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
“Tề huynh hãy tỉnh táo lại, cảm ngộ trên bức bích họa này phải nhờ đến duyên phận, có lẽ ngươi vô duyên với côn bằng pháp hoàn chỉnh!”
Tử khí sau lưng đám người bên cạnh Tề Thiếu Huyền cũng bắt đầu dập dờn, chỉ sợ y tẩu hỏa nhập ma, lúc này cả đám đều thuyết phục.
Ngao Ô làm đồng bạn khế ước với Tề Thiếu Huyền, cũng ân cần nói: “Thiếu Huyền ca, không nên miễn cưỡng mình.”
“Không phải ai cũng có thể so được với Thẩm Thiên ca ca, ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Tề Thiếu Huyền: “???”
Trước mắt choáng váng, Tề Thiếu huyền vô lực ngồi quỳ xuống đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời.
Trong lúc mơ hồ, thậm chí y còn cảm thấy từng mảnh từng mảnh bông tuyết bay xuống.
Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng? Đã sinh Tề, sao còn sinh Thiên!
…
Nhìn bộ dáng Tề Thiếu Huyền hoài nghi nhân sinh ngồi quỳ dưới đất, Thẩm Thiên tỏ vẻ lo lắng.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao chỉ vì không lĩnh ngộ ra hoàn toàn một môn công pháp, Tề Thiếu Huyền lại đau khổ như sư phụ mới chết vậy.
Nhưng với Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền là một đồng bạn cực kỳ quan trọng, Thẩm Thiên không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tốt rồi!~
Là rau hẹ cực kỳ quan trọng, không cần các ngươi ghen tị.
Nếu tinh thần Tề Thiếu Huyền xảy ra vấn đề gì, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma, sau này Thẩm Thiên làm sao thí luyện chung với y được?
Phải nhớ, cọ cơ duyên rực rỡ của Tề Thiếu Huyền còn sướng hơn mười cái hồng quang cặn bã nho nhỏ.
Tẩm Thiên chậm rãi đi đến bên cạnh Tề Thiếu Huyền, lo lắng nhìn y, hỏi: “Thế nào?”
Tề Thiếu Huyền hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Thẩm Thiên hỏi lại: “Làm thế nào ngươi ngộ ra được ? Vì sao ta không ngộ ra? Quá khó mà!”
Thẩm Thiên cười. Hhông phải chỉ là một môn công pháp thôi sao?
Hắn còn tưởng là chuyện gì cơ!
Thẩm Thiên chậm rãi đặt tay lên vai Tề Thiếu Huyền, nụ cười trên mặt như nắng ấm mùa đông.
Hắn chân thành hỏi: “Muốn học côn bằng pháp sao? Ta dạy cho ngươi!”
Tề Thiếu Huyền?
“Dạy ta? Ngươi… ngươi chịu dạy ta sao?”
Tề Thiếu Huyền ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên. Y hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác môn côn bằng pháp này trân quý cỡ nào.
Xét theo một góc độ nào đó, đây là một truyền thừa không hề thua kém chân long đế kinh, cho dù xếp trong đế kinh chăc chắn cũng là hàng cực phẩm.
Bất luận là Bắc Hải Côn tộc hay là Nam Cương Bằng tộc, nếu có được môn truyền thừa này, nội tình đều sẽ tăng gấp bội.
Chỉ cần trong lớp hậu đại có thể có người ngộ ra được pháp môn này coi như chú định sẽ vô địch một thời.
Thẩm Thiên có thể lĩnh ngộ hoàn toàn được tâm pháp từ trong hai tấm bích họa này là bản lĩnh của hắn.
Nhưng không ngờ hắn lại tình nguyện truyền thụ cho Tề mỗ vô điều kiện. Hơn nữa, xem ra có vẻ không giống như nói đùa. Cái này… cái này sao có thể!
Chẳng lẽ hắn không sợ Tề mỗ học được môn công pháp này, thực lực sẽ tăng mạnh, mạnh hơn hắn sao?
Hay là…. Căn bản hắn không coi Tề mỗ là đối thủ?
Đúng như Thẩm huynh nói: Xưa nay hắn không coi kẻ địch thua trong tay hắn là đối thủ.
Hốc mắt Tề Thiếu Huyền chậm rãi đỏ lên, mặc dù đã biết rõ đáp án nhưng y vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa: “Ngươi không sợ Tề mỗ học được côn bằng pháp xong sẽ có thực lực vượt qua ngươi sao?”