Chương 528: Bản thân địch hóa cũng có thể mạnh lên (3)
Vượt qua ta sao?
Thẩm Thiên hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Đương nhiên thực lực của Tề huynh càng mạnh, Thẩm mỗ càng cao hứng.”
“Dù sao thì, thiên hạ này lớn chừng nào chứ? Còn có vô tận cơ duyên đang chờ Thẩm mỗ đi thăm dò, nếu không có Tề huynh, có phải đã giảm bớt nhiều niềm vui sao?”
“Chỉ là một môn công pháp mà thôi, sao có thể quan trọng bằng Tề huynh chứ?”
…
Khí phách quá!
Đây chính là tâm tình của nhà vô địch thực sự sao?
Khí tức hỗn loạn bên ngoài thân thể Tề Thiếu Huyền bắt đầu chậm rãi lắng lại.
Hai mắt y bắt đầu bình tĩnh lại, trong đó bắn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt chưa từng có.
Y hiểu được: Cao không thể thiếu lạnh, trong thế hệ trẻ, Thẩm huynh quá vô địch, chỉ chờ mong một đối thủ đủ mạnh.
Thậm chí Thẩm huynh còn tình nguyện bồi dưỡng nên một đối thủ đủ cường đại, để sóng vai cùng mình, đối địch với chính mình, tìm kiếm cảm giác khiêu khích.
Không e ngại đối thủ, chỉ e không có đối thủ.
Đây chính là con đường vô địch thực sự, là thiếu niên chí tôn vô địch sao?
Tề Thiếu Huyền chậm rãi đứng dậy, nhìn Thẩm Thiên nói: “Đa tạ Thẩm Thiên đã chỉ điểm, Tề mỗ hiểu!”
Vừa dứt lời, khí thế toàn thân Tề Thiếu Huyền lập tức bùng lên.
Nguyên anh ban đầu chỉ có hình dáng của một đứa trẻ, chốc lát đã lớn dần.
Nó hấp thụ đủ sức mạnh của hải thần tinh lệ bây giờ lại có cảm ngộ rõ ràng, nên nhanh chóng trưởng thành.
Chỉ trong chốc lát nó đã lớn thành một đứa trẻ tầm tập tễnh tập đi, tử khí vô tận lượn lờ xung quanh, nhìn rất đáng yêu.
Lúc này, rõ ràng thực lực của Tề Thiếu Huyền tăng lên gấp bội, Thẩm Thiên nhìn thấy cũng muốn chua chua.
Cẩu tặc, ngươi hiểu ra gì thế?
Nói cho Thẩm mỗ nghe xem nào, cùng hưởng tài nguyên chứ!
Thẩm Thiên mỉm cười mong đợi hỏi: “Tề huynh, lúc này huynh còn muốn học côn bằng pháp không?”
Nếu muốn học, thì dùng cảm ngộ vừa rồi của ngươi ra đổi nha!
Ngươi có một phần tài nguyên, ta cũng có một phần tài nguyên, trao đổi một chút không phải vui vẻ gấp đôi sao?
Thẩm mỗ cũng muốn ngộ đạo, cũng muốn thực lực trăng gấp bội trong chốc lát.
Nhanh, nhanh, thỏa mãn Thẩm mỗ đi!
Nhìn nụ cười “thần bí khó lường” trên mặt Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền lại suy tư gì đó.
Y kiên định nói: “Tề mỗ không muốn học! Thẩm huynh nói đúng, trên thế gian này không có pháp môn vô địch, chỉ có người vô địch!”
“Nếu Tề mỗ đã không cách nào lĩnh ngộ ra côn bằng pháp hoàn chỉnh từ trên bức bích họa này, tức là vô duyên với phương pháp này.”
“Nhưng vậy thì sao chứ? Đúng như Thẩm huynh nói, chỉ là một môn pháp tiên hiền lưu lại thôi.”
“Nếu tiên hiền có thể sáng tạo ra môn pháp này, Tề mỗ cũng có thể sáng tạo ra!”
Tề Thiếu Huyền vừa dứt lời, khí thế toàn thân lại thay đổi, tử khí chân long và thiên bằng màu tím sau lưng lại ẩn ẩn có xu thế dung hòa với nhau.
Toàn thân Thẩm Thiên cứng đờ. Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đã nói những lời đó khi nào?
Từ khi nào mà bản thân địch hóa cũng có thể mạnh lên? Điều này thực phản khoa học!
Thiên Đạo, ta muốn báo cáo. Có người bật hack!
…
Lúc này, Tề Thiếu Huyền đã hiểu.
Còn nhữn thiên kiêu yêu tộc bên cạnh kia, ai nấy cũng thấy chua đến ê răng.
Nhân tộc, không hổ là vạn vật chi linh, thiên phú ngộ tính thật cao.
Chỉ nghe Tề huynh và Thẩm huynh đối thoại, câu nào chúng ta cũng hiểu, nhưng vì sao Tề huynh vừa nghe đã ngộ được?
Chẳng lẽ vì đám yêu tộc chúng ta ngu muội, ngay cả tư cách được Thẩm huynh chỉ điểm cũng không có sao?
Cảm xúc tiêu cực trong lòng tứ đại công tử và Ngọc Biên Tiên lúc này: +888
Còn Ngao Ô thì rất vui sướng. Dù sao, bất luận là Tề Thiếu Huyền hay Thẩm Thiên đều có quan hệ gần gũi với y.
Dù Thẩm Thiên mạnh lên hay Tề Thiếu Huyền mạnh lên thì sau này cũng là chỗ dựa cho y.
Đúng vậy, trong đầu vị tuyệt thế thiên tài hàng đầu vạn năm qua của Long tộc này đặc biệt chỉ muốn tìm chỗ dựa, thực không có tiền đồ, là một con rồng thú cưng chỉ muốn ngồi ăn rồi chờ chết.
“Mọi người xem xem, hình như bức bích họa này mờ đi rất nhiều rồi.”
Ngọc Biên Tiên vừa nói, tất cả mọi người đều chú ý nhìn lên hai bên vách đá.
Quả nhiên, bích họa trên vách núi đáng lẽ có thể thấy rất rõ lúc này dường như đã mất đi thần vận, trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.
Cự côn lúc nãy còn nổi trên mặt nước, lúc này thân thể chìm hơn một nửa thân thể vào trong biển, đại bàng vỗ cánh cưỡi cửu tiên vừa rồi cũng bị mây mù che phủ hơn phân nửa.
Xem xem rõ ràng mờ nhạt tối nghĩa hơn rất nhiều lần.
Rất hiển nhiên, cảm ngộ của đám người ở đây đã tiêu hao một phần năng lượng nào đó của bức bích họa, cần phải uẩn dưỡng một thời gian nữa mới có thể khôi phục.
Nếu bọn họ tiếp tục cảm ngộ hai bức họa này sẽ rất khó có thêm được thu hoạch mới.
Đã đến lúc rời đi!
Mọi người lại tìm kiếm khắp nơi trong thần điện Côn Bằng thêm một lúc nữa.
Nhưng cũng không có thu hoạch gì nữa. Thí luyện giả lần trước xâm nhập vào thần điện Côn Bằng đã lấy đi hết tất cả những gì có thể đem đi được rồi.
Trong thần điện Côn Bằng này chỉ còn lại đại điện trống rỗng, không có bất kỳ pháp bảo, thần binh gì.
Nghĩ tới đây, mọi người bèn rời thần điện Côn Bằng, quay lại hòn đảo.
Lúc này, ngoại trừ khu vực hạch tâm bị hỗn độn khí nồng đậm bao phủ, toàn bộ hoàn đảo đều bị bọn Thẩm Thiên lục soát hết một lượt cả rồi.
Chỉ còn lại một chút cơ duyên vụn vặt, không có mấy giá trị với bọn họ.
Bởi vậy, theo như lời đề nghị của Thẩm Thiên, tất cả mọi người lại quay trở lại hòn đảo, chờ hỗn độn đại trận mở ra.
Đương nhiên, thời gian chờ đợi là ngẫu nhiên.
Nếu may mắn thì chỉ cần chờ một hai ngày sẽ tới, nếu xui xẻo có khi bị nhốt lại đây hai ba tháng cũng là chuyện bình thường.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà các thiên kiêu chỉ thí luyện đến tháng thứ chín thì dừng lại quay về bên ngoài Hỗn Độn tinh đảo.
Dục vọng luôn là vô cùng vô tận.