Chương 531: Ngươi cho rằng bản Côn không cần mặt mũi sao? (3)
Theo như Ngạc Thông Thiên thấy, khí tức hỗn độn bao trùm quanh hòn đảo này nồng đậm tới mức không thấy biên giới đâu.
Chỉ cần đột phá vào trong thành công, nhất định thành quả sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.
“Xem chất lượng thật sự không tệ. Chọn nơi này đi!”
Côn Minh phán đoán cũng giống Ngạc Thông Thiên, cảm thấy nơi này nhất định có cơ duyên lớn.
Y đeo song đao, toàn thân trên dưới tản mát ra khí thế bá đạo thôn sơn hà, tựa như một tôn thái cổ thần nhạc.
Chiến ý nồng đậm trong mắt. “Chỉ tiếc cả đoạn đường này vẫn không gặp được hai tiểu tử loài người kia.”
Côn Minh chính là tuyệt thế thiên kiêu Thái Hư Côn tộc mấy ngàn năm khó gặp một lần, cho tới nay vẫn không hề thua kém ai.
Ngọc Biên Tiên là phối ngẫu y nhắm trúng, có thể nói là độc chiếm trong lòng.
Cho tới nay, tuy Ngọc Biên Tiên vẫn không thích Côn Minh, nhưng y vẫn chưa từng từ bỏ theo đuổi nàng.
Bởi vì, ngoại trừ y, thiên kiêu các tộc khác ở Bắc Hải không ai dám theo đuổi Ngọc Biên Tiên, y chỉ cần tiếp tục kiên trì nhất định có thể thành công.
Nhưng hai gã nam tử loài người này lại dám mưu toan nhúng chàm Biên Tiên muội muội của Côn mỗ, quả thực là làm loạn mà.
Nhất là tên Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên kia, dáng dấp anh tuấn như vậy.
Tiểu tử kia ngày nào cũng lắc lư bên cạnh Biên Tiên muội muội, làm sao nàng có thể để Côn Minh vào mắt.
Đoạt người yêu của người ta nào khác gì giết phụ mẫu, đoạt cá yêu cũng như vậy.
Côn Minh cam đoan, nếu để cho y gặp hai tên gia hỏa loài người kia trong Hỗn Độn hải vực, nhất định sẽ đánh bọn chúng đến mức mẹ cũng không nhận ra.
Sau đó, y sẽ cưỡi lên lưng bọn họ, nghênh ngang đi tới trước mặt Biên Tiên muội muội.
Để cho Biên Tiên muội muội biết, Côn Minh ta mới là chàng rể mạnh nhất Bắc Hải này!
…
Ôm đầy YY trong lòng, Côn Minh ngồi xếp bằng bên ngoài đảo Côn Bằng.
Côn Minh lẳng lặng chờ lồng hỗn độn khí mở ra.
Y vẫn tự tin, với khí vận từ xưa đến giờ, lồng hỗn độn khí sẽ không để cho y chờ quá lâu.
Ừm, đúng vậy.
Sau câu này, y chờ một hơi ba tháng.
Phần lớn Hỗn Độn Tinh đảo sẽ mở lồng khí một tháng một lần.
Dù có lâu một chút cũng chỉ thêm nửa tháng, các tòa đảo mở cách hai tháng đã là lâu lắm rồi, lác đác chẳng có mấy.
Nhưng lồng hỗn độn khí ở Côn Bằng đảo này lại đóng hẳn ba tháng.
Không biết có quan hệ gì với một kiếm một chưởng kia của Thẩm Thiên không.
Tóm lại, mấy người Côn Minh, Ngạc Thông Thiên, Bích Huyền Thanh chờ đến mức hoa cũng tàn.
Có trời mới biết ba tháng này bọn họ làm thế nào để vượt qua được.
Khi mới bước qua tháng thứ hai, ba người không chỉ một lần nghĩ không đợi nữa, đổi sang hòn đảo khác.
Nhưng… không cam tâm!
Nên nhớ, Hỗn Độn hải vực chỉ mở ra khoảng mười hai tháng, bình thường tầm chín tháng là phải rời đi rồi.
Đợi uổng công một tháng rồi, bảo ngươi rời đi, ngươi có vui lòng không?
Đương nhiên là không vui. Vậy tiếp tục chờ thôi!
Đã đợi cả tháng rồi, nói không chừng mấy canh giờ nữa là mở thôi.
Sau đó, lại chờ thêm một tháng.
Tâm lý này cực kỳ giống một số cẩu tác giả bị
Muốn chạy sao?
Ha ha, không có cửa đâu!
…
Đến ngày thứ tám của tháng thứ ba, Côn Minh không nhịn được nữa rồi.
Y ngửa mặt lên trời gào thét, sau lưng hiển hiện hư ảnh cự côn ngàn trượng, trên bờ cát cát bay đá chạy.
Nước biển vô tận cuốn lên cuồn cuộn, hoa nước nổ tung đầy trời, phản chiếu ánh mặt trời hỗn độn lấp lánh như một vòng cầu vồng tối quỷ dị.
“Vì sao còn không mở? Vì sao?”
Côn Minh cố nén nhịn cơn xúc động muốn rút song đao bổ cho lồng hỗn độn khí này một cái, hô: “Chúng ta đi!”
Bích Huyền Thanh yếu ớt nhìn y, không cam tâm hỏi: “Đại ca, chúng ta không chờ nữa sao?”
Côn Minh cười nhạo nói: “Rất rõ ràng, hoonx độn khí bao phủ bên ngoài tòa tinh đảo này sẽ không mở ra, nếu không thì đã mở từ lâu rồi.”
“Chúng ta lại đứng chờ trước lồng khí này tận ba tháng, quả thực là buồn cười hết sức!”
“Đi thôi! Tranh thủ còn hơn nửa năm thời gian nữa, tới nơi khác tìm đi!”
Dứt lời, Côn Minh nhún chân nhảy lên, hóa thành một vệt thần quang bay tới hải vực khác.
Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh nhìn nhau không nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Côn Minh. Dù sao, trong ba người bọn họ, Côn Minh mới là lãnh tụ.
Khi bọn họ vừa tung bay ra máy trăm dặm, bỗng nghe thấy tiếng ù ù vang lên.
Đúng vậy, lồng hỗn độn khí bao bên ngoài tòa đảo Côn Bằng này đã nứt ra.
Tinh khí hạo đãng từ trong hòn đảo bành trướng quét sạch tung ra, tựa như hơi thở của côn bằng.
Trong chớp mắt, linh khí cả vùng hải vực mấy ngàn dặm xung quanh khuấy động.
“Mở ra rồi!”
“Linh khí thật nồng đậm. Linh đảo cực phẩm!”
Ngạc Thông Thiên là người thẳng tính.
Lúc này, cảm nhận được linh khí bành trướng trong lồng hỗn độn khí, hai mắt gã đỏ rực: “Nhất định trên đảo này có bảo bối lớn!”
Bích Huyền Thanh lại càng thẳng thắn hơn, lập tức hóa thành một đạo quang, liều mạng chen vào trong khe hở của lồng khí.
Toàn thân cá Côn Minh đều sửng sốt.
Tình huống gì thế này? Bổn Côn chờ ngươi ba tháng ngươi không mở.
Giờ bổn Côn chuẩn bị đi, ngươi lại mở… lồng khí ra để bổn Côn đi vào sao?
Ngươi cho rằng bổn Côn không cần mặt mũi sao?
Ha ha, ngươi đoán đúng.
So với lợi ích của cơ duyên, mặt mũi của dài mấy trăm trượng của bổn Côn có quan trọng không?
Không quan trọng chút nào!
…
Lồng khí hỗn độn của tòa tinh đảo này vừa mở ra, Côn Minh cảm giác được rõ rệt huyết mạch toàn thân đang rung động.
Dường như trong tòa đảo này có thứ gì đó công minh với huyết mạch của y đang kêu gọi.
Mặc dù cảm giác cộng minh này rất yếu ớt, nhưng Côn Minh tin tưởng nó không sai.
Y có thể cảm ứng được huyết mạch toàn thân đang truyền lại một cảm xúc, một cảm xúc mãnh liệt rằng.
Ta muốn!
Ta muốn!
Ta muốn!
Cảm xúc này vô cùng bất ngờ và mãnh liệt, tựa như sóng to gió lớn.
Hiển nhiên, tòa đảo này có duyên với y, mà còn là đại cơ duyên.
Cơ duyên này, y bắt buộc phải nhận!