Chương 532: Lúc này Côn Côn thành cá ướp muối (1)
Suy nghĩ phun trào trong lòng, Côn Minh phóng tới khe hở của lồng khí hỗn độn với tốc độ lớn nhất.
Nhưng thật là ngại, bọn họ cách đảo Côn Bằng quá xa.
Khoảng cách mấy trăm dặm trong hải vực Hỗn Độn tuyệt đối không phải một đoạn ngắn.
Cho dù mấy vị này đều là nhân tài nổi bật trong cấp Tôn giả, cũng rất khó để vượt qua chỉ trong mười hơi thở.
Độ vững chắc của không gian hải vực Hỗn Độn cực cao, bản thân nó cũng có tác dụng áp chế với tốc độ của người bên ngoài.
Dù ba người đã tăng tốc độ lên tới cực hạn, lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lồng khí kia khép lại một lần nữa.
Đùng…
Nhìn lồng khí lại khôi phục trạng thái khép kín, lù lù bất động, Côn Minh, Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh triệt để trợn tròn hai mắt.
Trên đời này, chuyện đau khổ nhất không phải là đợi ba tiếng đồng hồ không thấy xe buýt.
Mà là khi ngươi quyết định bỏ đi, vừa rời khỏi bến thì xe buýt liền đi qua.
Lúc này, Côn Minh cảm thấy toàn bộ Bắc Hải đều thù oán với mình.
“Lồng khí này đã khép kín rồi, đại ca?”
Ngạc Thông Thiên nhìn Côn Minh, ánh mắt mang theo vài phần u oán.
Ngươi nói xem, hoặc là cứ ở lại đi, hoặc là đi sớm một tí, thế nào cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
Chờ đến trước lúc lồng khí hỗn độn mở ra thì lại bỏ đi, mà quay về cũng không kịp, vậy mà ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đây là một tòa đảo tốt.
Hoàn cảnh này thật lúng túng!
Đi đi vậy!
Không cam tâm.
Nhưng sóng linh khí vừa rồi quá tốt, xem ra đây là một tòa đảo cực phẩm.
Nếu bỏ qua, bọn họ sẽ hối hận đến chết mất.
Không đi nữa!
Ba người Ngạc Thông Thiên cũng run rẩy toàn thân.
Chẳng lẽ lại bảo họ chờ thêm ba tháng nữa? Nhưng biết tìm ai lý luận đây?
Bình thường các hòn đảo có khí hỗn độn nồng đậm khác mở ra cũng không cách nhau quá hai tháng, tòa đảo này thực sự có hơi hà khắc.
Bích Huyền Thanh nhìn chằm chằm Côn Minh, nói: “Đại ca, cần phải quyết đoán mà không được loạn. Chúng ta kiên định một chút đi.”
“Đi, hay là ở, hoàn toàn chỉ bằng một câu của đại ca thôi!”
Côn Minh hít sâu một hơi. Nếu là cơ duyên bình thường, gã cũng sẽ không so đo.
Dù sao, là thiên kiêu mạnh nhất của Thái Hư Côn tộc, Côn Minh cũng có sự kiêu ngạo của mình, tòa đảo này không giữ Côn, sẽ có nơi khác dành cho Côn.
Nhưng khát vọng sâu trong huyết mạch này khiến cho gã thực sự không dứt bỏ được.
“Ở. Ở lại!”
“Lão tử sẽ so gan với tòa đảo này, ta không tin nó không mở!”
Lông vũ của Côn Minh bay tứ tung, toàn thân gã tản ra khí tức hùng hổ, dọa cho hải thú xung quanh bỏ chạy tứ tán.
Rất rõ ràng, thực lực của gã rất mạnh, mặc dù tu vi chỉ là Niết bàn kỳ đỉnh phong, nhưng nghiễm nhiên chiến lực đã có thể so với Thiên tôn Hóa thần kỳ.
Cho dù nhìn khắp ngũ vực cũng xem như cường giả thực sự rồi, không chỉ là thiên kiêu đâu!
Gã nhìn chằm chằm hòn đảo, buồn bã nói: “Ta không tin, hòn đảo nát này còn có thể đóng ba tháng nữa!”
Ừm, ba tháng sau, Côn Minh tin rồi.
…
Khi tòa đảo này lại mở ra một lần nữa,
Ba vị thiên kiêu đỉnh tiêm ở Bắc Hải đỏ kè hai mắt, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy nước mắt loang loáng trong đó.
Trong đó, hai mắt Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh đỏ lên trước tiên.
Nói thật, nếu không phải bọn họ không đánh lại được Côn Minh, lúc này đã đè con hàng này dưới thân mà điên cuồng chà đạp rồi.
Cái miệng rộng này đã từng khai quang phải không!
Sao mà vừa nói ba tháng đã phải đợi ba tháng thật?
Nếu ngươi nói thiêng thế thật thì mau mau cầu nguyện để ba huynh đệ chúng ta lập tức thành tiên luôn đi!
Đương nhiên, vì hai người liên thủ lại cũng không đánh lại được Côn Minh cho nên cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Ngoài mặt hai người không tỏ vẻ bất mãn tí nào, cũng không dám trách móc gì.
“Ta cảm nhận được, nhất định trên tòa đảo này có chí bảo!”
Côn Minh thì tràn trề mong đợi. Nếu trước khi lồng khí hỗn độn mở ra, gã còn lo lắng cảm giác huyết mạch rung động kia là ảo giác.
Thì khi lồng khí hỗn độn mở ra một lần nữa, Côn Minh có thể khẳng định chắc chắn mình không cảm ứng sai.
Trên tòa đảo này có một thứ gì đó rất quan trọng với gã!
“Các huynh đệ, cùng ta xông vào!”
Côn Minh hét lớn một tiếng, toàn thân hóa thành một đoàn ánh sáng đen, phóng vào trong lồng khí hỗn độn kia.
Đương nhiên, đây là thân thể sau khi biến hóa, không phải bản thể của cự côn.
Bản thể của Côn Minh thực sự quá lớn, chưa chắc đã nhét lọt được khe hở nhỏ hẹp này.
Sau khi lồng khí hỗn độn mở ra, mặc dù độ khó để lọt qua khe hở không nhỏ nhưng với ba vị thiên kiêu này thì không thành vấn đề.
Sau tám hơi thở, ba người bọn họ đều đã xuyên qua khe hở tiến vào trong đảo Côn Bằng thành công.
Hô~
Sau khi vừa căng thẳng vừa kích thích bắn vọt vào, ba người đáp xuống bờ cát, đều nhẹ nhàng thở ra tự đáy lòng.
“Linh khí thật nồng đậm, còn đậm hơn ở cấm địa tộc ta mấy lần!”
Bích Huyền Thanh tỏ vẻ hài lòng, phun lưỡi rắn nói: “Bảo địa thế này nhất định sẽ có vô số kỳ trân dị bảo sinh trưởng. Đại ca, nhị ca, chúng ta phát tài rồi!”
Ngạc Thông Thiên cũng hào hứng nói: “Đại ca, tam đệ nói đúng đó!”
Mặc dù trong lòng Côn Minh rất vui sướng, nhưng là đại ca, gã cảm thấy mình nhất định phải ổn trọng hơn hai tên huynh đệ ngốc này một chút.
“Khụ khụ, bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”
“Đều mấy trăm tuổi rồi, còn kinh kinh hoảng hoảng thế còn ra cái giống gì?”
Côn Minh lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã chờ trước hòn đảo này sáu tháng rồi, mà tổng cộng hải vực Hỗn Độn mới mở có bảy tháng.”
“Theo như quy luật ba tháng mới mở vừa rồi, nhất định chưa có ai đi qua hòn đảo này.”
“Linh thảo, tiên dược trên đảo đều là của chúng ta, còn nhiều thời gian, thong thả mà tìm.”
Côn Minh vừa nói vừa tủm tỉm cười. Tòa linh đảo này vô cùng rộng lớn, một tòa đảo này bằng ba bốn hòn đảo bình thường khác rồi.