Chương 533: Lúc này Côn Côn thành cá ướp muối (2)
Lại thêm linh khí nơi này nồng đậm như vậy, theo như kinh nghiệm hai lần gia nhập hải vực Hỗn Độn của Côn Minh thì ở đây chắc chắn có cơ duyên lớn.
Chuyến thí luyện hải vực Hỗn Độn này có thể càn quét tòa đảo này, trên cơ bản đã đủ bù lại thiệt hại rồi!
“Nhị đệ, tam đệ, các ngươi thăm dò theo hướng đông, ta đi theo hướng tây.”
“Nếu gặp phải nguy hiểm thì chạy đến chỗ ta.”
Côn Minh rút song đao sau lưng ra, toàn thân tản mát ra khí tức vô cùng cường thế.
Gã để Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh đi tìm theo hướng đông, bản thân mình đi theo hướng tây không phải muốn chiếm tiện nghi.
Mà thông thường dị thú ở trên tòa đảo nhiều linh khí thế này cũng càng mạnh, nếu Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh tách ra đơn độc hành động, chưa chắc đã có thể ứng phó.
Nếu ba người cùng nhau hành động, nếu gặp một chút linh thảo, linh dược nho nhỏ, thì không tiện phân phối.
Không bằng chia đôi hai ngả ra càn quét, như vậy hiệu suất cũng sẽ cao hơn một chút.
…
Sau khi thăm dò xác định xong tuyến đường, hai đội ngũ bắt đầu chia ra hành động.
Trên đường đi, Côn Minh cảm thấy cực kỳ kỳ quái, bởi vì gã có thể cảm nhận đường khắp nơi trong tòa đảo này đều ẩn giấu khí tức cường đại.
Theo lý mà nói, trên tòa đảo này có nhiều dị thú cường đại như thế, nhất đính ẽ có không ít linh dược trân quý.
Nhưng gã điên cuồng lục soát suốt một hồi, chỉ thiếu lật tung cả mặt đất tòa đảo này lên thôi, nhưng vẫn không tìm nổi nửa khúc linh dược nào.
Thậm chí ngay cả chút dị thú có giá trị một chút cũng đều nhao nhao nhượng bộ lui binh trốn tiệt đi.
Trời ạ, nhìn mặt Côn Minh ta đáng sợ vậy sao? Các ngươi đi ra đi mà!
Dù thế nào đi nữa, ta làm thịt lấy vài con dị thú cũng không đến nỗi là không thu hoạch được tí nào!
Mặc dù Côn Côn ta nhìn thì có vẻ cao lớn đấy nhưng thực ra rất yếu, đánh một cái là ngã ngay!
Các ngươi đi ra đi, đánh ta đi!
Côn Minh u oán đi thêm một lúc nữa thì toàn bộ cảm xúc đều sụp đổ.
Cơ duyên gì? Linh thảo gì? Bảo bối gì? Hoàn toàn không tồn tại!
Chẳng lẽ Côn mỗ đã chọn sai phương hướng sao? Căn bản là phía tây không có bảo bối, bảo bối ở phía đông sao?
Suy nghĩ này của Côn Minh vừa dâng lên thì chợt có tiếng gọi quen thuộc từ phía tây vọng tới: “Đại ca, đại ca!”
Côn Minh ngẩng đầu lên ngẩn người. Rõ ràng là Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh đang gọi mình.
Soạt, sao hai tên tiểu tử này lại chạy lên trước mình?
Chẳng lẽ bọn họ đã đào hết cơ duyên của lão tử rồi sao?
Không thể nào. Rõ ràng ta đã nhìn thấy rõ bọn họ đi theo hướng đông mà.
Chẳng lẽ không gian trên tòa đảo này hỗn loạn, thi thoảng sẽ ngẫu nhiên truyền tống vị trí?
Bích Huyền Thanh thấy Côn Minh ngơ ngác, đại khái cũng biết lão ca ngốc này của mình đang nghĩ gì.
Gã bất đắc dĩ nói: “Hòn đảo này hình tròn, chúng ta đụng vào nhau ở đây có nghĩa là đã lục soát xong vòng ngoài rồi.”
A, nhanh vậy sao?
Côn Minh giật mình, lúc này gã mới phát hiện đã qua mấy ngày rồi.
Đúng vậy, gã vẫn không thu hoạch được gì. “Nhị đệ, tam đệ, các ngươi đi theo hướng đông có tìm được cái gì không?”
Bích Huyền Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, bọn đệ đã càn quét hết phía đông rồi, chỉ thấy thứ đồ chôi này thôi.”
Nói xong, Bích Huyền Thanh móc từ trong ngực ra một đoạn sợi rễ màu lam.
Gã u oán nói: “Nếu đệ không nhìn lầm thì đây là rễ của hải thần huyền thảo, ngay cả Thánh giả nhìn thấy cũng phải động tâm.”
“Nhưng khi bọn đệ tìm tới thì thân rễ đã bị người ta đào đi hết rồi, chỉ còn lại một đoạn rễ nhỏ như vậy.”
Một đoạn rễ nhỏ, hiển nhiên là không đáng tiền.
Dường như Côn Minh nghĩ tới cái gì đó, hai mắt đỏ bừng: “Ý của đệ là…?”
Bích Huyền Thanh bất đắc dĩ gật đầu trả lời: “Hình như tòa đảo này đã bị người ta đào xới một lần rồi, bây giờ chỉ còn là một tòa đảo hoang.”
Côn Minh giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng.
Hải vực Hỗn Độn ba trăm năm mới mở ra một lần, cơ hội hiếm có thế này, thế mà gã lại lãng phí hơn phân nửa thời gian trên một tòa đảo hoang?
Rốt cuộc là ai? Đã lên tòa đảo mà lão tử coi trọng trước?
Nếu để lão tử biết, thế nào cũng phải lăng trì ngươi!
…
Vận chuyển pháp thuật hư côn hô hấp, gã chầm chậm bình tĩnh lại tâm tình kích động.
Côn Minh nghiến răng nghiến lợi: “Hải vực Hỗn Độn này mới mở ra được bảy tháng, sao có người tới sớm hơn chúng ta được?”
Bích Huyền Thanh chậm rãi nói: “Nếu canh sóng khí tiến vào, lục soát nửa tháng rồi rời đi vào lúc lồng khí mở ra khi chúng ta đến ấy, thì cũng có khả năng.”
Côn Minh điên cuồng lắc đầu: “Không, lão tử không tin!”
“Chúng ta tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn đi, nhất định trên tòa dảo này còn có cơ duyên khác!”
Dứt lời, Côn Minh một mình một ngựa phóng vào sâu trong hòn đảo, gã có thể cảm nhận được mạch máu trong cơ thể đang run lên.
Nhất định sâu trong hòn đảo này có bảo bối vô lượng với gã.
Hừ hừ, chí bảo chọn chủ, dù thực sự có người nhanh chân đến trước, chí bảo kia cũng là của Côn mỗ!
Sau lưng gã, Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh nhìn nhau cười khổ.
Mặc dù biết rõ rất có thể đã có người nhanh chân đến tòa đảo này trước.
Nhưng hiện giờ lồng khí hỗn độn đã hoàn toàn khép lại, bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng vào cơ duyên sâu trong đảo.
Nếu không, lần này coi như mất máu không công rồi!
Côn Minh cảm nhận được mạch máu trong cơ thể rung lên, bèn gia tăng tốc độ bản thân lên mức cực hạn.
Gã không cam tâm đi về tay không, với gã đây là một sự sỉ nhục tuyệt đối, mà lại là tổn thất khó tưởng tượng nổi nhất.
Tới gần.
Càng lúc càng gần, đang ở ngay trước mắt!
Hai mắt Côn Minh sáng rực rỡ, gã có thể cảm nhận được nhiệt huyết trong mình đang sôi trào.
Chẳng mấy chốc, một tòa cung điện khổng lồ vĩ ngạn xuất hiện trước mắt ba người.