Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 544: Chỉ có một đệ nhất thiên hạ! (3)

Chương 544: Chỉ có một đệ nhất thiên hạ! (3)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­
Đổi chủ đề!
Ừ, bây giờ phải đổi chủ đề khác ngay lập tức.
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói với Vương Thần Hư: "Tại hạ là Thần Tiêu Thánh Địa thánh tử - Thẩm Thiên, không biết huynh đài tên họ là chi?"
Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên?
Cái tên may mắn tìm được Đế kinh cấn về cho Thần Tiêu Thánh Địa ư?
Chẳng phải hắn mới vừa bái vào Thần Tiêu Thánh Địa không lâu, tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ thôi à? Sao chỉ mới mấy tháng trôi qua mà hắn đã mạnh đến nhường này rồi!
Vương Thần Hư bán tín bán nghi nhìn Thẩm Thiên. Thẳng thắn mà nói, hắn ta hơi hoài nghi thân phận của Thẩm Thiên.
Suy cho cùng, hắn ta đã chạy đến Bắc Hải tránh chiến đấu từ mấy tháng trước, đến giờ cũng chưa quay về.
Do đó, hắn ta không quá rõ mấy tin tức về Đông Hoang.
Nói chung, thân phận của người này khả nghi, phải đề phòng!
Thẩm Thiên thấy Vương Thần Hư im lặng thì tưởng rằng hắn ta vẫn còn đang giận mình.
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát rồi lấy một bình ngọc nhỏ ra khỏi Thương Minh Giới: "Vương huynh vừa bị thương không nhẹ, đây là Niết Bàn thánh dịch có thể giúp Vương huynh hồi phục chút nguyên khí."
Niết Bàn thánh dịch???
Vương Thần Hư hơi sững sờ, ngơ ngác.
Nên biết, Niết Bàn thánh dịch là năng lượng bổn nguyên do yêu thú loại thực vật niết bàn sống lại mà thành.
Đối với tu sĩ sử dụng cấm thuật đốt cháy tuổi thọ mà nói, Niết Bàn thánh dịch tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất nhất cho việc bổ sung tuổi thọ!
Vương Thần Hư vội vàng nhận lấy bình ngọc nhỏ rồi mở nắp ra.
Bên trong bình ngọc nhỏ đựng khoảng nửa lít chất lỏng màu bạc.
Chất lỏng ấy tỏa ra hơi thở tinh khiết vô cùng, khiến Vương Thần Hư với cơ thể cạn kiệt sức lực khát vọng không gì bằng.
Đây là Niết Bàn thánh dịch thật, hơn nữa còn là loại cực phẩm trong cực phẩm!
Dược hiệu của nửa lít Niết Bàn thánh dịch này có thể sánh bằng mười tấn trà bát bảo của bổn thánh tử!
Vị huynh đài trọng nghĩa khinh tài này trông không giống người xấu tí nào!
Vương Thần Hư lặng lẽ cất bình ngọc nhỏ đi, sau đó nở nụ cười ấm áp: "Thẩm huynh khách sáo quá, Vương mỗ làm sao dám có ý này!"
Vương Thần Hư suy nghĩ chốc lát rồi chắp tay nói: "Thật không dám giấu, tại hạ là Thái Hư thánh tử Vương Thần Hư."
"Nghe nói Thần Tiêu thánh tử có dáng vẻ trích tiên, hôm nay được thấy mới biết quả là danh bất hư truyền!"
Thẩm Thiên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là đổi chủ đề thành công.
Bổn thánh tử thật sự quá thông minh!
Trải qua sự quyết định rất kín đáo, Thẩm Thiên và Vương Thần Hư đều bước đầu tán thành thân phận của nhau, từ đó bắt đầu thiết lập lòng tin.
Đương nhiên, do hai người đều có tình cảm rất cao nên cũng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Thẩm Thiên không hỏi vì sao Vương Thần Hư, người rõ là không phải đối tượng khế ước của Yêu tộc Bắc Hải, lại có thể trà trộn vào Hải Vực Hỗn Độn.
Vương Thần Hư cũng không hỏi Thẩm Thiên có phải là người đầu têu cho cuộc bạo động của đám rồng tại Long Đảo này không.
Hai bên ăn ý giữ im lặng và tiếp tục di chuyển bên dưới đất.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thiên đã dẫn Vương Thần Hư đi được mấy trăm dặm rồi tập hợp với Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thiên quay về an toàn, Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô cùng thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, cả hai đều cau mày khi nhìn thấy một thanh niên khác bên cạnh Thẩm Thiên.
Đặc biệt là Tề Thiếu Huyền cứ nhìn chằm chằm vào Vương Thần Hư, toàn thân tỏa ra tinh thần chiến đấu mênh mông như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Vương Thần Hư giật giật khóe miệng, hơi điên đầu: "Chết tiệt, sao ngươi cũng tới đây?"
"Họ Tề, ngươi cứ phải bám theo ta mãi như vậy à! Chẳng phải chỉ là một lời khiêu chiến thôi sao?"
"Vương mỗ không chấp nhận, ngươi xem như Vương mỗ nhận thua được không? Ngươi cần gì phải chạy theo Vương mỗ đến Bắc Hải chứ!"
Thẳng thắn mà nói, nếu Vương Thần Hư không cảm nhận được rằng Tề Thiếu Huyền đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa hơi thở Nguyên Anh vững vàng và hùng hồn thì đã đánh một trận với Tề Thiếu Huyền rồi.
Truy đuổi hàng tỷ dặm tính từ Đông Hoang đến Bắc Hải, bắt nạt người ta quá mà!
Tề Thiếu Huyền hơi giật môi, tiếp đó lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thiên: "Huynh nhặt tên này từ đâu thế?"
"Thái Hư thánh tử Vương Thần Hư là hạng người ham sống sợ chết, không tiếc chạy đến Bắc Hải cách Đông Hoang hàng chục nghìn dặm để trốn vì không dám chấp nhận lời khiêu chiến của Tề mỗ."
"Ha hả, ngươi cảm thấy Tề mỗ đuổi theo ngươi đến Bắc Hải à? Buồn cười!"
Trong lúc nói chuyện, y cũng dần thu hồi tinh thần chiến đấu như thể người này không xứng cho y để tâm.
Vương Thần Hư giật giật khóe miệng, tức giận đến giơ chân.
Hắn ta kéo lấy tay áo của Thẩm Thiên bằng tay trái, tay phải chỉ thẳng vào Tề Thiếu Huyền: "Vô liêm sỉ, ngươi cho rằng Vương mỗ sợ ngươi thật à?"
"Thẩm huynh đừng kéo ta lại, hôm nay Vương mỗ sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là huyết thống hư không không thua kém ai, Vương mỗ sẽ chặt cái đầu chó của ngươi trong vòng mười chiêu!"
Tề Thiếu Huyền nhìn Vương Thần Hư với vẻ lạnh nhạt và khinh miệt: "Ngươi đã không còn là gì trong mắt Tề mỗ nữa rồi, chỉ là mây bay gió thổi thôi."
Vương Thần Hư tức giận đến mức trán nổi gân xanh. Cái tên họ Tề này mắng người mà không có lấy một chữ thô tục, thậm chí còn không đặt hắn ta trong mắt, đúng là không thể nhẫn nhịn nổi mà.
Hắn ta vừa tiêu hao hàng loạt sinh mệnh bổn nguyên vì tránh né Long tộc, đến tuổi thọ cũng hao hụt rất nhiều, bằng không hắn ta nhất định sẽ liều mạng với tên họ Tề này!
Phù!
Nhịn xuống, nhịn xuống!
Đừng lãng phí mạng của mình vì cơn tức nhất thời.
Vương Thần Hư nhìn sâu vào Tề Thiếu Huyền: "Nể mặt Thẩm huynh, Vương mỗ không so đo với ngươi."
Tề Thiếu Huyền liếc Vương Thần Hư rồi cười nhạo: "Mây bay gió thổi thôi."
Vương Thần Hư khẽ giật khóe miệng: "Họ Tề, ngươi không thể đổi câu hả?"
Tề Thiếu Huyền hờ hững nhìn Vương Thần Hư, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Mây bay gió thổi thôi."
Thẩm Thiên thấy hai vị lão đệ bắt đầu đấu khẩu thì bất đắc dĩ cười.
Hắn nói: "Tề huynh đừng coi thường Vương huynh, vừa rồi Thẩm mỗ đã được chứng kiến sức mạnh của Vương huynh, đúng là khá mạnh đó."
"Nếu Vương huynh ứng phó hết sức thì chưa chắc sẽ thua kém Tề huynh."
Ồ?
Lời nói của Thẩm Thiên khiến ánh mắt Tề Thiếu Huyền lạnh đi: "À? Thẩm huynh cho rằng sức chiến đấu của người này không thua Tề mỗ à?"
Hừ!
Dứt lời, Thiên Nhãn nơi giữa mày của Tề Thiếu Huyền mở ra.
Trong phút chốc, mây tía hàng chục nghìn mét từ Phương Thiên Long Kích làm y trông như một vị Chiến Thần.
Y nhìn chằm chằm vào Vương Thần Hư, tinh thần chiến đấu bốc lên hừng hực: "Đã vậy thì đánh một trận là biết ai mạnh ai yếu!"
Chỉ có một đệ nhất thiên hạ thôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất