Chương 545: Bí pháp Trường Sinh Đại Đế (1)
Không khí giương cung bạt kiếm, Tề Thiếu Huyền cứ nhìn lom lom vào Vương Thần Hư.
Từ xưa đến nay, thiên kiêu đều có thói kiêu ngạo.
Đừng thấy Tề Thiếu Huyền khách sáo với Thẩm Thiên mà lầm, do Thẩm Thiên đã chinh phục y bằng sức mạnh nên y mới có thái độ thế thôi.
Tề Thiếu Huyền có từng phục ai trên Đông Hoang này ngoài Thẩm Thiên đâu? Ngay cả bọn Khổ Đa Phật Tử hay Phương Thường cũng không đủ tư cách!
Cái tên Vương Thần Hư này nói ẩu nói tả thì thôi, sao Thẩm huynh lại nói giúp cho hắn ta nữa chứ?
Điều đó khiến ánh mắt Tề Thiếu Huyền nhìn Vương Thần Hư trở nên không tốt.
Cái tên này cũng xứng đứng ngang hàng với Tề mỗ hả?
Quả là buồn cười cực kỳ!
Tinh thần chiến đấu hừng hực làm cả sơn động rung lên.
Vương Thần Hư hơi chột dạ trước Tề Thiếu Huyền nhưng vẫn mạnh miệng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng... Đừng tưởng rằng Vương mỗ sợ ngươi, Vương mỗ mà không lo đến chuyện dư âm cuộc chiến sẽ thu hút Long tộc thì đã gọt chết ngươi rồi!"
Thẩm Thiên cười nói: "Không sao, gần đây Thẩm mỗ luôn thăm dò đảo Long Thần và phát hiện một bí cảnh có không gian riêng biệt, nếu Vương huynh muốn so tài công bằng với Tề huynh thì chúng ta có thể đi qua đó."
Vương Thần Hư: "???"
Dường như bầu không khí trong sơn động trở nên kỳ dị hẳn.
Hồi lâu sau, Vương Thần Hư khẽ ho: "Khụ khụ, trước đó Vương mỗ đã chiến đấu anh dũng và đẫm máu với hơn chục con rồng cấp thiên tôn nên đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí."
"Vương mỗ cần bế quan điều dưỡng vài ngày, đợi khi nào xuất quan rồi hẵng nói chuyện so tài tiếp!"
Dứt lời, Vương Thần Hư định xoay người chạy đi thì lại bị Tề Thiếu Huyền cản đường.
Tề Thiếu Huyền nở nụ cười trêu cợt: "Vương huynh chuẩn bị bế quan ở đâu? Tề mỗ có thể hộ pháp giúp huynh đó."
Vương Thần Hư: "???"
Thẩm Thiên buồn cười, nói: "Được rồi!"
"Chúng ta đều là thiên kiêu Nhân tộc thì nên giúp đỡ nhau trong bí cảnh Bắc Hải này, không cần nội chiến nữa."
Sau đó, Thẩm Thiên nhìn chằm chằm vào đầu Vương Thần Hư: "Thẩm mỗ cũng có nghe về chuyện nguyền rủa Hư Không Thần Thể của Vương huynh."
"Thật không dám giấu, có lẽ bí cảnh mà Thẩm mỗ phát hiện sẽ mang lại niềm vui bất ngờ khác lạ cho Vương huynh đấy."
Mang lại niềm vui bất ngờ khác lạ cho Vương mỗ?
Vương Thần Hư nhìn Thẩm Thiên với vẻ nghi ngờ: "Niềm vui bất ngờ gì?"
Thẩm Thiên cười, thu dọn vật phẩm sinh hoạt trong sơn động rồi nói: "Chốc nữa Vương huynh sẽ biết."
Ba người và một con rồng nhanh chóng thu thập nồi niêu bát chậu bàn ghế, sau đó chạy ra khỏi sơn động dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thiên.
Do Tề Thiếu Huyền, Vương Thần Hư và Ngao Ô không thể che giấu hơi thở triệt để nên rất dễ bị đám rồng đuổi giết nếu ở ngoài quá lâu. Vì vậy, Thẩm Thiên không lãng phí thời gian.
Bọn họ lao vút về nơi hiển thị trên hình ảnh cơ duyên của Vương Thần Hư theo con đường gần và nhanh nhất.
Không lâu sau, Thẩm Thiên đã dẫn mọi người đến mục đích.
Đó là một đầm lầy đen như mực, đồng thời tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Mùi trên người bọn họ đều bị bao trùm bởi mùi hôi của đầm lầy này.
Nơi này lại có bí cảnh ư?
Vương Thần Hư giật giật khóe miệng.
Rốt cuộc là tồn tại kỳ quặc đến cỡ nào đã thiết lập bí cảnh tại đây?
Thêm nữa, rốt cuộc là cái tên bi đát nào đã trùng hợp phát hiện ra bí cảnh tại nơi quỷ quái này chứ? Đúng là nghĩ cũng không tin nổi.
Thẩm Thiên không biết những lời lầm bầm trong lòng Vương Thần Hư.
Nếu hắn biết thì chắc là sẽ câm nín, chẳng phải ngươi chính là cái tên bi đát đó sao!
Trong hình ảnh cơ duyên, cái tên này bị đám rồng đuổi giết nên bất đắc dĩ chạy đến chỗ đầm lầy tanh tưởi này.
Hắn ta vốn định nhảy xuống đầm lầy đầy mùi tanh hôi này để che giấu hơi thở, từ đó tìm ra con đường sống.
Kết quả bất ngờ là Vương Thần Hư lại phát hiện một bí cảnh trong đầm lầy, hơn nữa lấy được tạo hóa kinh thế từ đó.
Thẳng thắn mà nói, Thẩm Thiên đã sững sờ trước cảnh tượng ấy. Lẽ ra hắn ta không nên tên là Vương Thần Hư mà phải là Vương Vô Kỵ mới đúng!
Có điều, nếu Thẩm mỗ đã thấy thì xem như Thẩm mỗ phát hiện ra bí cảnh này nhé!
Không lấy ân tình thì uổng quá!
...
"Bí cảnh ở bên dưới đầm lầy này, mọi người chuẩn bị lồng hộ thân cho tốt rồi theo ta."
Dứt lời, Thẩm Thiên bộc phát ra ánh sáng vàng và ngưng tụ thành lồng phòng ngự pháp lực bao quanh phạm vi mười mét quanh hắn, hơn nữa hoàn toàn bao trùm lấy hắn.
Loại lồng phòng ngự này có thể ngăn cách bùn hôi trong đầm lầy, đồng thời cung cấp một lớp bảo vệ cho Thẩm Thiên không bị tập kích khi đi sâu vào trong đầm.
Suy cho cùng, không ai biết nơi đầm lầy thừa thãi linh khí này có sinh ra loài mãnh thú gì hay không.
Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư nhìn nhau rồi cùng ngưng tụ ra lồng hộ thân, kế đó chui vào đầm lầy theo Thẩm Thiên.
Ngao Ô phải đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới miễn cưỡng theo sau.
Bốn người vừa vào trong đầm lầy thì đã nhận thấy tốc độ tiêu hao pháp lực tăng nhanh hơn, hiển nhiên nơi này không chỉ là một đầm lầy đơn giản.
Đầm lầy này ẩn chứa sức mạnh kịch độc quỷ quái có thể ăn mòn pháp lực của tu sĩ.
Cũng may là pháp lực của bốn người có độ tinh khiết rất cao, bằng không bọn họ sẽ bị ăn mòn triệt để không lâu sau đó.
Đến lúc đó, sợ rằng bên trong đầm lầy lại có thêm vài bộ xương nữa rồi.
Grào!
Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ chợt vang lên bên trong đầm lầy.
Một bóng đen vô cùng to lớn lao từ sâu bên dưới đống bùn về phía mọi người.
Lúc bóng đen ấy xuất hiện, bốn người đều cảm giác bùn hôi quanh mình trở nên nặng nề, dính nhớp và độc hơn trước.
Tốc độ tiêu hao pháp lực tăng gấp mấy lần một cách đột ngột.
Tề Thiếu Huyền dần nhăn mày: "Không tốt rồi, đầm lầy này là hang ổ của Hắc Ám Độc Long!"