Chương 543: Chỉ có một đệ nhất thiên hạ! (2)
"Khốn kiếp, do ngươi ép ông đây nổi điên thôi!"
"Cùng lắm thì ông đây giảm thọ năm mươi năm để chặt cái đầu chó của ngươi!"
Gương mặt xinh đẹp của Vương Thần Hư hiện rõ vẻ phẫn nộ, đồng thời tốc độ kết ấn tăng mạnh trong phút chốc.
Ngay lập tức, hơi thở tỏa ra từ người hắn ta ngày càng đáng sợ hơn, lưỡi dao hư không vô hình cũng bao phủ khắp toàn thân hắn ta.
Vương Thần Hư chậm rãi vươn tay biến sức mạnh hư không vô tận thành một thanh đao dài: "Năm tháng như đao chém thiên kiêu, ông đây bỏ tuổi thọ cũng phải làm ngươi tiêu!"
Nhát dao này đáng sợ không gì sánh bằng!
Lúc nó xuất hiện thì hư không xung quanh đó đều trở nên hỗn loạn.
Thậm chí trên thân phệ tiên đằng có thể đan xen giữa hư và thực cũng xuất hiện những vết đao rõ rệt.
Hiển nhiên sự liều mạng của Vương Thần Hư thật sự rất hung ác!
Ngay lúc Vương Thần Hư gần chém ra thì chợt nghe thấy một giọng nam dễ nghe bên tai: "Huynh đài đừng nên hiểu lầm, Thẩm mỗ đang giúp huynh đài mà."
Giúp ta?
Vương Thần Hư hơi biến sắc, đến giờ mới phát hiện một chàng trai đẹp tuyệt trần trong bộ áo trắng đang đứng ở đầu còn lại của sợi dây.
Mẹ kiếp, ngươi đến giúp ta mà sao không nói sớm?
Bổn thánh tử đã hiến hết năm mươi năm tuổi thọ rồi, bây giờ phải chém ai đây?
Vương Thần Hư tức đến đỏ mặt, quả thật muốn khóc vì lưỡi dao hư không trong tay.
Chàng trai áo trắng trước mắt trông cũng mạnh và có thể giúp được mình, nếu không Vương Thần Hư đã chặt hắn luôn rồi.
Suy cho cùng, bổn thánh tử cũng không thể lãng phí tuổi thọ!
Gào!
Trong lúc Vương Thần Hư và Thẩm Thiên tranh luận, đám rồng phía sau cũng đã đuổi tới.
Một con Phong Thần Dực Long trong đó có tốc độ nhanh nhất nên chỉ còn cách Vương Thần Hư hơn trăm mét thôi.
Đừng nghĩ khoảng cách vẫn còn xa, nên biết trăm mét chỉ bằng một nửa người của đám rồng cấp thiên tôn kia thôi.
Chúng chỉ cần đập đập cánh, run run chân là đã có thể nuốt Vương Thần Hư vào miệng rồi.
"Gọi, gọi muội muội các ngươi à!"
Vương Thần Hư nổi giận, lưỡi dao hư không ngưng tụ năm mươi năm tuổi thọ của hắn ta lập tức bay về phía con Phong Thần Dực Long kia.
Trong phút chốc, lưỡi dao hư không chỉ dài vài thước đã to ra thật nhanh.
Từ vài thước đến vài chục mét, sau đó lại đạt mốc trăm mét!
Một lưỡi dao vô hình chém không gian thành hai nửa, sau đó xuất hiện trước mặt Phong Thần Dực Long trong nháy mắt.
Đột nhiên, vẻ mặt của con Phong Thần Dực Long trở nên hoảng sợ tột độ.
Vào giờ phút này, nó bỗng cảm nhận được cái chết đe dọa mình.
Gào!
Trong tiếng rên rỉ, Phong Thần Dực Long bộc phát ra ánh sáng xanh vạn dặm, đồng thời vô số nguyên tố gió bắt đầu ngưng tụ xung quanh nó.
Nó vung cánh phải, bộ phận như lưỡi dao nghìn mét khiến vô số con rồng sợ sệt.
Song, cánh phải của nó lại chẳng thể chịu nổi một nhát của lưỡi dao hư không khi hai bên va chạm vào nhau.
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi mà phần cánh phải dài nghìn mét đã đứt đoạn.
Phong Thần Dực Long phát ra tiếng rên rỉ, máu tươi phun tận trời.
"Thứ tốt, đừng lãng phí!"
Một bóng người đột nhiên chui ra từ mặt đất và bỏ chiếc cánh dài nghìn mét ấy vào trong túi ngay lập tức.
Ngay sau đó, đôi cánh thần màu vàng sau lưng hắn giang rộng rồi xuất hiện bên cạnh Vương Thần Hư như thuấn di vậy.
Vút!
Hai bóng người lập tức lủi xuống nền đất và trốn đi xa ngay tức khắc. Chỉ trong vòng vài lần hô hấp, cả hai đã thoát khỏi phạm vi cảm ứng của tất cả Long tộc.
Ừm, tất nhiên cũng có loài rồng giỏi chui xuống đất muốn đuổi theo đến cùng.
Tuy nhiên, đám rồng này đều sáng suốt quyết định rút lui khi nhìn Phong Thần Dực Long bị chém mất một bên cánh một cách thảm thương.
Dù sao cũng không chỉ mỗi bọn nó bị mất bảo bối mất hang ổ, muốn liều mạng thì cả bọn cùng liều.
Bọn nó không muốn gặp cảnh mình đuổi đánh tên Nhân tộc đến nỗi ngươi chết ta sống rồi lại bị con rồng khác làm chim sẻ rình sau lưng.
Long tộc trên Long Đảo chỉ không có thần thức và thần trí chứ không phải là ngu ngốc.
...
"Không cần cảm ơn ta, chúng ta đều là Nhân tộc mà."
"Gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp là chuyện Thẩm mỗ phải làm."
Dưới nền đất, Thẩm Thiên vừa điều khiển phệ tiên đằng lủi xuống thật nhanh vừa mỉm cười với Vương Thần Hư.
Nhưng mà Vương Thần Hư chỉ nhìn chăm chăm vào Thẩm Thiên với biểu cảm u oán như cô vợ nhỏ bị đùa giỡn.
Vương Thần Hư hỏi: "Vì sao mỗi một con rồng trên hòn đảo này đều đuổi giết ta như điên thế?"
Thẩm Thiên hơi sững sờ, sau đó chột dạ nói: "Khụ khụ, làm sao Thẩm mỗ biết được? Có lẽ là do đám rồng này có thói bài ngoại!"
Ánh nhìn của Vương Thần Hư càng thêm u oán: "Nhưng tại sao Vương mỗ lại cảm thấy đám rồng này càng điên cuồng táo bạo hơn sau khi trông thấy Thẩm huynh nhỉ?"
Vương Thần Hư không phải kẻ ngu ngốc, hắn ta đã nhận ra điểm khác thường trên Long Đảo này từ sớm.
Tuy rằng hắn ta đã nghĩ về việc lén lút kiếm chút khoản thu thập trên Long Đảo này bằng Hư Không pháp của mình, nhưng rõ ràng là hắn ta chưa bắt tay vào hành động mà! Tại sao đám rồng này vừa thấy hắn ta thì giận lồng lộn lên như nhà bị người ta ăn cắp vậy?
Đến khi Thẩm Thiên xuất hiện thì Vương Thần Hư đã hiểu ra.
Không ngờ trên đảo này còn có những người khác là Nhân tộc ngoài hắn ta.
Hơn nữa, tên này còn am hiểu pháp thuật dạng hư không một cách uyên thâm và lôi kéo sự thù hận của đám Long tộc hơn cả hắn ta.
Tóm lại, đừng nói là Vương mỗ gánh tội thay cho cái tên này nhé!
Biết trước thì hắn ta đã không thu hồi nhát dao năm mươi năm kia rồi!
Thẩm Thiên hơi sợ hãi trước ánh mắt u oán và chăm chú của Vương Thần Hư.
Tên này đoán ra chân tướng rồi sao?
Mà chuyện này đâu thể trách Thẩm mỗ được!
Ai biết trên hòn đảo này còn có một tên xui xẻo khác là ngươi đâu!