Chương 546: Bí pháp Trường Sinh Đại Đế (2)
Tuy rằng thần trí của đám rồng trên Long Đảo không cao và không thể biến hình như Ngao Ô để tu luyện những công pháp khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn chúng yếu ớt.
Ngược lại là đằng khác, những con rồng trên đảo đều rất mạnh và thậm chí có thể điều khiển sức mạnh pháp tắc đặc biệt.
Sức mạnh pháp tắc mà con Hắc Ám Độc Long này sở hữu chính là độc, kịch độc!
Sức chiến đấu của Hắc Ám Độc Long sẽ tăng gấp mấy lần trong đầm lầy kịch độc này.
Có thể nói, bùn lầy vô cùng tận trong đây đều là vũ khí của Độc Long, nó có thể giới hạn và suy yếu kẻ địch một cách mạnh mẽ.
Grào!
Độc Long lại gầm lên, toàn thân nó tỏa ra độc khí màu xanh sẫm như một con rắn mối đen dài mấy nghìn mét, trông rất là xấu xí.
Nhưng nó thật sự rất mạnh, nó đang điều khiển vô số bùn lầy kịch độc từ bốn phương tám hướng đến chỗ mình.
Ngay lập tức, vô số dòng chảy ngầm bên trong đầm lầy rộng lớn này bắt đầu cuộn trào như dời sông lấp bể vậy.
Ngay cả người sở hữu sức mạnh cấp tôn có thể xưng vương như Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư cũng rơi vào cảnh thảm hại như giật gấu vá vai.
Không còn cách nào khác, dù sao đối phương cũng là Độc Long cấp thiên tôn, huống hồ bọn họ còn đang ở sân nhà của nó nữa.
Nói khó nghe một tí thì chẳng khác nào tự chui vào miệng người ta cả.
Lúc con Hắc Ám Độc Long xuất hiện, Thẩm Thiên lập tức sầm mặt.
Cái quỷ gì vậy?
Vì sao lúc tên Vương Thần Hư đến thì ngươi không ở nhà, đến lượt Thẩm mỗ dẫn bọn họ đến thì ngươi xuất hiện vậy?
Sao hả, coi thường bổn thánh tử à?
Nhằm vào bổn thánh tử hả?
Hay là ngươi cảm thấy Thẩm mỗ dễ chọc hơn hắn ta?
Bây giờ bổn thánh tử sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là Hạo Thiên Chùy!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên không lùi mà còn tiến thẳng về phía Độc Long.
"Thẩm huynh đừng kích động, đợi đủ người rồi hẵng lên!"
Vương Thần Hư hơi biến sắc, gương mặt trở nên nhức nhối và nặng nề. Kế đó, hắn ta lập tức kích hoạt Hư Không pháp đuổi theo sau Thẩm Thiên.
Đánh gì cũng tốn tuổi thọ, toàn là tuổi thọ đó!
Ngay lúc này, cảnh tượng phát sinh trước mắt khiến Vương Thần Hư sững người.
Bởi vì hắn ta chợt thấy thần quang rực rỡ trộn lẫn giữa những màu đỏ, trắng, vàng, lục trên đỉnh đầu Thẩm Thiên.
Những sợi tóc trên đầu Thẩm Thiên dựng thẳng lên, trông rất là oai phong!
Cùng lúc đó, một cây chùy xuất hiện trong tay Thẩm Thiên.
Đó là một cây chùy màu tím được bao quanh bởi những tia sét vàng rực.
Hỗn Nguyên Thần Lôi!
Lúc này, Vương Thần Hư cảm thấy khó thở trước hơi thở mà Thẩm Thiên phát ra, đó là sức ép về mặt sức mạnh.
Năng lượng trong cơ thể tên này có chất lượng rất cao!
Có vẻ như con Hắc Ám Độc Long kia đã nhận thấy mùi nguy hiểm từ hơi thở màu vàng trào dâng trên người Thẩm Thiên.
Nó chợt gầm lên, khoang miệng ngưng tụ ra vô số khí độc màu xanh lục. Sau đó, khí độc biến thành một viên đạn khí độc quỷ quái không gì bằng.
Ầm!
Đạn khí độc cao cỡ chục mét bắn ầm về phía Thẩm Thiên.
Nhưng mà Thẩm Thiên không có vẻ gì là sợ hãi, Vũ Hóa Tiên Kim sau lưng hắn bắt đầu giang rộng.
Trong phút chốc, ánh sáng vàng bộc phát.
Thân thể Thẩm Thiên biến mất tại chỗ, sau đó tái xuất hiện tại nơi cách Hắc Ám Độc Long khoảng vài chục mét.
"Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy - Toái Tinh Chùy!!!"
Ánh sét trên thân Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy lập tức sáng chói gấp mấy trăm lần.
Thần chùy khổng lồ màu tím nện xuống và tạo ra một luồng sáng vàng như sao rơi vậy.
Ầm!!!
Thân hình cao to của Hắc Ám Độc Long lại bị cây chùy của Thẩm Thiên đập bay hơn nghìn mét, đến mặt cũng bị đập lệch.
Grào!!!
Độc Long tức giận gầm thét, ra sức khống chế cơ thể.
Khí độc vô tận tràn ngập khắp người nó hòng xua tan sấm sét tê dại kia.
Tuy nhiên, nó vừa xua tan phần sấm sét và lấy lại quyền kiểm soát cơ thể thì Thẩm Thiên đã áp sát lần nữa.
"Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy - Liêu Nguyệt Chùy!!!"
Thẩm Thiên nhấc cây Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy dài gần nghìn mét lên, cơ thể hắn cũng dần phóng to thành người khổng lồ cao hơn trăm mét.
Hắn chợt dùng sức trên đôi tay và cho Hắc Ám Độc Long ăn một cú chùy móc câu theo hướng từ dưới lên trên.
Trong phút chốc, vô số sấm sét Hỗn Nguyên tràn vào trong cơ thể Hắc Ám Độc Long và lan khắp tay chân cũng như xương cốt của nó. Đó cũng là lý do khiến cả người nó tê dại.
Cùng lúc ấy, vài viên răng nọc lóe ánh sáng sắc bén cũng văng ra khỏi miệng nó.
Đúng vậy, nó bị đánh rơi mất vài cây răng.
Choang!
Đùng!
Ùng!
Peng!
...
Đầm lầy kịch độc rộng lớn không ngừng cuộn trào.
Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư hai mặt nhìn nhau, không nhịn được co giật khóe miệng.
Tàn bạo!
Quá sức tàn bạo!
May mà Thẩm huynh là người mình, nếu là đối thủ thì thật sự quá đáng sợ!
Vương Thần Hư nhìn Tề Thiếu Huyền với ánh mắt sâu xa: "Nếu Vương mỗ không nhìn lầm thì huynh ấy còn là Kim Thân kỳ phải không?"
Tề Thiếu Huyền bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa có vẻ như chùy pháp này còn chưa phải là năng lực mạnh nhất của Thẩm huynh."
Hít!
Vương Thần Hư hít một hơi lạnh.
Hắn ta âm thầm tính toán trong lòng, để đạt đến sức phá hoại như thế này thì có lẽ hắn ta sẽ phải giảm thọ năm mươi năm.
Ông đây phải nạp tuổi thọ mới có thể sử dụng chiêu lớn, vậy mà ngươi lại sử dụng dễ dàng như vậy à?
Vị Thần Tiêu thánh tử này còn là người hả?!
Ừm, may mà lưỡi dao hư không ẩn chứa năm mươi năm tuổi thọ của hắn ta không bổ về phía Thẩm huynh.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật...
Nửa canh giờ sau, Hắc Ám Độc Long bị đánh đến mức răng rơi đầy đất chật vật bỏ trốn.
Cả người nó đều sưng vù rất thảm.
Đó là do Thẩm Thiên đã nương tay, nếu không chiêu Phi Tiên Kiếm Khí đã chặt cái đầu chó của nó rồi.
Chỉ có thể nói Hắc Ám Độc Long đã bị khắc chế quá thảm khi đối mặt với Thẩm Thiên, kịch độc mà đến thiên tôn tột đỉnh cũng phải kiêng kỵ lại hoàn toàn không có tác dụng với Thẩm Thiên.