Chương 548: Ta mang Tiên Nhân phủ, kết tóc được trường sinh (1)
Vì vậy, ông bỏ ra hàng nghìn năm để bế quan, sau đó rốt cuộc sáng chế ra một bí pháp khiến cả thế giới khiếp sợ mang tên Bất Tử Trường Xuân kinh.
Bí pháp này không thể tăng cường sức chiến đấu nhưng lại có chức năng bug đặc biệt, đó là nó có thể bù đắp số tuổi thọ bị tiêu hao theo cách khác thường cho tu sĩ.
Tiêu hao tuổi thọ theo cách bình thường là như thế nào?
Rất đơn giản, tuổi thọ của con người là tám mươi tuổi nên bọn họ sẽ sống đến tám mươi tuổi mới mất, đây là cách tiêu hao tuổi thọ bình thường.
Còn tiêu hao tuổi thọ theo cách khác thường là gì?
Ví dụ như tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường nằm trong khoảng nghìn năm.
Thông thường, nếu ngươi không tìm đường chết thì sẽ sống đến một nghìn tuổi, nhưng ngặt nỗi rất nhiều tu sĩ thích tìm đường chết bằng cách tu luyện công pháp đốt cháy tuổi thọ.
Tu sĩ có thiên phú không tốt chỉ có thể đạt đến Kim Đan kỳ nếu tu luyện theo cách bình thường. Do đó, bọn họ đã tu luyện cấm thuật để đột phá Nguyên Anh kỳ.
Mà việc tu luyện cấm thuật sẽ làm mất đi hai trăm năm tuổi thọ, như vậy tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu luyện theo cách này chỉ có tám trăm năm tuổi thọ.
Một ví dụ khác là những người tu luyện chiến pháp đổi tuổi thọ lấy sức chiến đấu như Vương Thần Hư.
Xét cho cùng, gọi nó là hao tổn tuổi thọ nhưng thực chất lại là hao tổn sinh mệnh bổn nguyên.
Nếu tu sĩ sử dụng đủ linh dược cực phẩm thì có thể bổ sung được số tuổi thọ đã mất.
Đương nhiên loại linh dược nào cũng có tính kháng thuốc, nếu sử dụng nhiều lần thì hiệu quả sẽ ngày càng giảm đi.
Đây cũng là nguyên do Vương Thần Hư, dù được Thái Hư Thánh Địa chống lưng, cũng không dám đốt cháy tuổi thọ một cách tùy tiện. Dù sao bổn nguyên cũng không dễ bù đắp mà.
Nếu hắn ta sử dụng "Thái Hư Đế kinh" quá nhiều lần thì có lẽ sau này dùng linh dược nghìn năm cũng không thể bù đắp được vài năm tuổi thọ, vậy thì xấu hổ quá.
"Bất Tử Trường Xuân kinh" thì khác, vì nó là công pháp do Trường Sinh Đại Đế đặc biệt chế tạo cho bản thân nên kỳ diệu không gì bằng.
Thông qua pháp môn vận công đặc biệt, nó có thể chuyển đổi linh khí bình thường thành sức mạnh sinh mệnh bổn nguyên của tu sĩ.
Nhờ vận chuyển bí pháp này, tu sĩ có thể bổ sung lượng sinh mệnh bổn nguyên đã mất trở lại.
Như vậy tuổi thọ đã đốt cháy cũng được bù lại như cũ.
Đương nhiên bí pháp này chỉ có thể bổ sung tuổi thọ chứ không thể đột phá giới hạn của Thiên Đạo.
Ví dụ như tuổi thọ ban đầu của ngươi là một nghìn và ngươi đã sống đến một nghìn tuổi thì không thể nào tăng thêm dù chỉ một năm tuổi thọ nữa.
Tóm lại, công pháp này gần như được chế tạo riêng cho Vương Thần Hư vậy.
Bởi vì Hư Không Thần Thể cùng "Thái Hư Đế kinh" của hắn ta không khác kiếm Trường Sinh của Trường Sinh Đại Đế là mấy, cả hai đều là sát chiêu tốn tuổi thọ rất nhiều.
Theo lý thuyết, lượng tuổi thọ đã bị tiêu hao trong lúc bạo gan sử dụng sát chiêu có thể được khôi phục lại bằng "Bất Tử Trường Xuân kinh".
Không ngờ Vương mỗ lại có thể tìm thấy Bất Tử Trường Xuân kinh trong truyền thuyết tại nơi này.
Tất cả cũng do Thẩm huynh mang lại cho Vương mỗ!
Vương Thần Hư rưng rưng nước mắt, quầng mắt đen thùi ướt nước trông rất là kích động: "Thẩm huynh, Thẩm huynh, đại... đại ân không lời nào có thể cảm ơn cho hết!"
"Sau này nếu Thẩm huynh cần đến Vương mỗ thì cứ việc lên tiếng, dù Vương mỗ có lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối!"
Vương Thần Hư còn chưa dứt câu thì quang hoàn khí vận trên đỉnh đầu hắn ta chợt bừng sáng, đường vân màu tím càng đậm hơn trước.
Quang hoàn trên đầu Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô cũng trở nên rực rỡ hơn hẳn, chẳng qua độ sáng còn thấp hơn Vương Thần Hư chút ít.
"Vương huynh khách sáo rồi, chúng ta đều là Đông Hoang thánh tử thì nên hòa hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực xây dựng một Đông Hoang hài hòa tốt đẹp mới."
Thẩm Thiên vừa cảm thấy cơ thể lâng lâng liền biết đốm vàng trên đầu mình đang thay đổi, cảm giác này rất tuyệt.
Thẩm Thiên lấy hai viên Hải Thần Tinh Lệ ra và đưa cho Vương Thần Hư: "Vương huynh vừa kết Anh không lâu nên chắc Nguyên Anh còn chưa vững, đây là vật báu Hải Thần Tinh Lệ của Bắc Hải, có lẽ nó sẽ có tác dụng với Vương huynh."
Hải Thần Tinh Lệ?
Thân thể Vương Thần Hư hơi chấn động.
Hắn ta là Thái Hư thánh tử nên dĩ nhiên là biết thứ đó là gì.
Nước thánh Niết Bàn là vật báu vô thượng giúp bổ sung cơ thể bổn nguyên cho tu sĩ, còn Hải Thần Tinh Lệ là trân phẩm tuyệt thế bổ sung sức mạnh linh hồn cho tu sĩ.
Trên thị trường Bắc Hải không có bao nhiêu viên Hải Thần Tinh Lệ, kết quả Thẩm huynh vừa vung tay thì đã đưa luôn hai viên cho Vương mỗ ư?
Nên biết vật quý ở chỗ hiếm, giá trị của Hải Thần Tinh Lệ còn cao hơn cả linh khí thượng phẩm nữa kìa.
Hai người mới gặp lần đầu mà Thẩm huynh vừa đưa Đế kinh vừa đưa Tinh Lệ.
Thử hỏi Thẩm huynh rộng rãi hào phóng đến cỡ nào?
Vương mỗ có tài đức gì mà Thẩm huynh lại ưu đãi đến vậy!
Vành mắt xanh đen của Vương Thần Hư càng ẩm ướt hơn: "Thẩm huynh, Vương mỗ không thể nhận nó!"
"Nếu như Vương mỗ không nhìn lầm thì tu vi hiện tại của Thẩm huynh chỉ là Kim Đan kỳ, huynh hãy giữ bảo vật này lại mà dùng!"
Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Không sao, Thẩm mỗ còn có hai trăm viên Hải Thần Tinh Lệ khác nữa, Vương huynh cứ dùng, không đủ thì cứ kiếm Thẩm mỗ."
Vương Thần Hư: "!!!???"
Gì?
Hai trăm viên Hải Thần Tinh Lệ?
Có phải dạo này mình uống trà ngũ bảo nhiều quá nên lãng tai rồi không?
Tề Thiếu Huyền ở bên cạnh liếc Vương Thần Hư rồi hừ một tiếng: "Ếch ngồi đáy giếng, mới thấy hai viên Hải Thần Tinh Lệ thôi mà đã khiếp sợ đến thế rồi."
Ngao Ô cười nói: "Thận Hư ca ca không cần phải khách sáo, Thẩm Thiên ca ca là đứa con số mệnh chân chính đấy."
"Trước đó huynh ấy đã mang bọn ta đến một hòn đảo có rất nhiều Hải Thần Tinh Lệ, chúng ta vẫn còn rất nhiều bảo bối như thế đó."
Tề Thiếu Huyền: "..."