Chương 549: Ta mang Tiên Nhân phủ, kết tóc được trường sinh (2)
Cái gì mà Thẩm Thiên ca ca là đứa con số mệnh chân chính? Ai là đứa con số mệnh giả hả?
Vương Thần Hư #: "..."
Ông đây tên là Vương Thần Hư, Thận Hư ca ca là cái quái gì!
Hơn nữa, các ngươi còn rất nhiều thứ này ư?
Khoác lác đi!
Vương Thần Hư nửa tin nửa ngờ, nhận lấy Hải Thần Tinh Lệ rồi cẩn thận nuốt một viên vào bụng.
Hắn ta vận chuyển công pháp luyện hóa Tinh Lệ, sau đó toàn thân hắn ta bộc phát ra ánh sáng màu xanh lam trông rất là thần kỳ.
"Nhân lúc này lĩnh ngộ bí pháp đó luôn đi!"
Thẩm Thiên mỉm cười, tiếp tục lấy một viên Hải Thần Tinh Lệ khác ra ăn.
Tuy rằng dùng càng nhiều Hải Thần Tinh Lệ thì hiệu quả tăng cường thần thực càng yếu, nhưng nó cũng là một dạng phụ trợ tuyệt vời khi được dùng làm vật phẩm tiêu hao để tìm hiểu bí pháp.
Ăn nó là có thể tăng hiệu suất tìm hiểu lên gấp mấy lần.
Không có bao nhiêu người ở bên ngoài Hải Vực Hỗn Độn nỡ sử dụng vật báu này như vật phẩm phụ trợ tìm hiểu công pháp giống vậy.
Tuy nhiên, đối với bọn Thẩm Thiên thì thời gian tìm hiểu Bất Tử Trường Xuân kinh lại quan trọng hơn một, hai viên Tinh Lệ.
Trong tình huống bình thường, việc tìm hiểu sơ bộ về một bản Đế kinh đã tiêu hao mấy tháng, thậm chí là một năm rưỡi của tu sĩ.
Hiển nhiên bọn Thẩm Thiên hiện không có đủ thời gian, bọn họ phải tìm hiểu bí pháp này xong sớm để còn tìm kiếm cơ duyên nữa chứ!
Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô nhìn nhau rồi lấy Hải Thần Tinh Lệ trong trong nhẫn trữ vật ra ăn.
Dáng vẻ thờ ơ của bọn họ làm khóe miệng Vương Thần Hư co giật.
Chẳng lẽ bọn họ không có nói khoác mà thật sự có rất nhiều Hải Thần Tinh Lệ trong người?
Từ bao giờ mà vật báu như Hải Thần Tinh Lệ lại biến thành cải trắng thế này?
Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác!
Vương Thần Hư kiềm nén nỗi khiếp sợ trong lòng và bước đến ngồi tại phần đất trống trước tấm bia đá Trường Sinh.
Hắn ta giữ tâm trí bình tĩnh lại rồi dồn tất cả sự chú ý vào tấm bia đá Trường Sinh, sau đó bắt đầu lĩnh ngộ bí pháp với sự chăm chú.
Thẳng thắn mà nói, "Bất Tử Trường Xuân kinh" mà Trường Sinh Đại Đế để lại chỉ là một bộ phận của bí pháp "Trường Sinh Đế kinh" nhưng lại diệu kỳ vô cùng.
Bởi vì đây là tuyệt học áp đáy hòm mà Trường Sinh Đại Đế đã lĩnh ngộ được lúc tuổi già nên tầm quan trọng của nó gần như sáng ngang với kinh cấm của Đế kinh.
Tồn tại nào có tư chất và ngộ tính hơi thấp thì có lẽ sẽ chẳng thể ngộ ra dù chỉ chút ít phần trong tuyệt học này.
Đương nhiên tư chất và ngộ tính của Vương Thần Hư không thấp.
Quan trọng hơn, do hắn ta thật sự rất yếu nên vô cùng chấp niệm vào bí pháp này.
Lúc ngồi xếp bằng trước tấm bia đá Trường Sinh, tất cả tinh thần của Vương Thần Hư đều chìm đắm trong văn bia Trường Sinh huyền diệu.
Dần dà, từng chữ cổ và hình vẽ trên văn bia bắt đầu biến mất, thay vào đó là một cái bóng Huyền Vũ vô cùng to lớn hiện ra trước mắt Vương Thần Hư. Huyền Vũ đó đang hô hấp theo cách thức rất kỳ diệu.
Phù...
Hít...
Phù...
Hít...
Khi Huyền Vũ tiếp tục hô hấp, Vương Thần Hư có thể nhìn thấy những luồng linh khí dâng trào và vọt vào trong cơ thể nó như điên.
Cơ thể của Huyền Vũ này trong suốt nên có thể thấy rõ cách những luồng linh khí vận chuyển trong cơ thể nó, con đường luyện hóa được thể hiện vô cùng rõ rệt.
Ngày càng nhiều linh khí ùa vào trong cơ thể Huyền Vũ, Vương Thần Hư có thể thấy rõ hơi thở bổn nguyên của Huyền Vũ cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Vương Thần Hư cực kỳ nhạy cảm với hơi thở bổn nguyên kia.
Bởi vì tuổi thọ vốn chính là sinh mệnh bổn nguyên!
Sinh mệnh bổn nguyên mạnh thì tự nhiên sẽ có thể sống thọ đến cuối đời.
Tuổi thọ bị hao mòn quá mức thì sẽ chết trẻ vì cạn kiệt. Về cơ bản thì Hư Không Thần Thể của những đời trước Vương Thần Hư đều là như vậy.
"Đây chính là diệu pháp vô thượng mà Vương mỗ cần!"
Vương Thần Hư run giọng, chậm rãi hành lễ trước tấm bia đá Trường Sinh: "Thái Hư thánh tử Vương Thần Hư tạ ơn Trường Sinh Đại Đế đã truyền pháp cho!"
Dứt lời, Vương Thần Hư đặt cả hai tay hai chân chạm đất và bắt đầu mô phỏng tư thế hô hấp linh khí của Huyền Vũ kia.
Không thể không nói ngộ tính của Vương Thần Hư, Thái Hư thánh tử và là một trong những thiên kiêu tuyệt thế hàng đầu Đông Hoang, thật sự rất mạnh.
Sau khi sử dụng Hải Thần Tinh Lệ, Vương Thần Hư chỉ bỏ ra nửa ngày ngắn ngủi là đã tiếp cận đến Bất Tử Trường Xuân kinh và bắt đầu biến nó thành của mình.
Phù...
Hít...
Phù...
Hít...
Vương Thần Hư quên mất Tề Thiếu Huyền lẫn Ngao Ô ở bên cạnh, ngay cả...
Ừm, tạm thời không quên được Thẩm Thiên.
Bởi vì Thẩm huynh là người cho mình cơ duyên này, lão Vương thánh tử ta không phải là kẻ ăn cháo đá bát.
Nói chung, hiện tại Vương Thần Hư đã quên mất mọi thứ và hoàn toàn bước vào trạng thái tập trung ngộ đạo, đồng thời bắt đầu ra sức tu luyện "Bất Tử Trường Xuân kinh".
...
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều linh khí tụ tập về phía Vương Thần Hư.
Đám linh khí xung quanh tràn vào trong cơ thể Vương Thần Hư, kế đó vận chuyển dọc theo con đường huyền diệu cực kỳ.
Không lâu sau, những điểm sáng vô cùng rực rỡ hiện lên trong cơ thể Vương Thần Hư.
Hư không sau lưng Vương Thần Hư cũng dần hiện ra những dị tượng mơ hồ.
Đó là dị tượng Huyền Vũ khổng lồ dài khoảng mấy nghìn mét, nó nằm ngang trong hư không và trấn áp bốn phương.
Trước mặt dị tượng Huyền Vũ là một cái bóng Huyền Vũ nhỏ hơn rất nhiều đang cung kính nằm trước mặt Huyền Vũ to.
Dị tượng Huyền Vũ khổng lồ chậm rãi vươn tay phải chạm lên đầu của Huyền Vũ nhỏ, trông vừa trang nghiêm vừa đầy uy lực.
Dị tượng Huyền Vũ nhỏ cũng rất là nghiêm túc, cái đầu luôn cúi xuống một cách khiêm tốn như một vị đệ tử thành kính xin pháp từ bậc thầy.
Vương Thần Hư chống hai tay hai chân xuống đất, nét mặt vui mừng thấy rõ khi cảm nhận sự thay đổi của bản thân.
Bởi vì hắn ta có thể cảm nhận rằng mình càng hiểu sâu về "Bất Tử Trường Xuân kinh" hơn thì tuổi thọ của mình càng được khôi phục nhiều hơn.