Chương 550: Ta mang Tiên Nhân phủ, kết tóc được trường sinh (3)
Những luồng linh khí dâng trào kia được Vương Thần Hư hấp thu và luyện hóa, cuối cùng chậm rãi biến thành sinh mệnh bổn nguyên.
Vương Thần Hư nhận thấy rõ cơ thể của mình không còn trống rỗng như trước.
Một phần nguyên nhân dẫn đến cảm giác này là tâm lý, có điều việc tuổi thọ của hắn ta đang khôi phục là sự thật.
"Ta mang Tiên Nhân phủ, kết tóc được trường sinh."
Vương Thần Hư quỳ rạp trên mặt đất với ánh mắt nóng hực, cơ thể chuyển động lên xuống theo linh khí. Hiển nhiên hắn ta đang học mê mẩn rồi.
Không nhắc đến bên Vương Thần Hư học thuận lợi không gì bằng, bên Tề Thiếu Huyền thì luyện thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Đúng vậy, cái tên Tề Thiếu Huyền ngại tư thế luyện công của "Bất Tử Trường Xuân kinh" quá xấu.
Đường đường là thiên kiêu thánh tử thì sao có thể quỳ rạp trên mặt đất như rùa chứ?
"Xem ra bí pháp này không có duyên với Tề mỗ rồi."
Tề Thiếu Huyền bất đắc dĩ, tuy rằng y cũng đã lĩnh ngộ chút ít trong tấm bia đá này nhưng vẫn chống cự công pháp theo bản năng.
Điều này khiến tốc độ thăng cấp năng lực "Bất Tử Trường Xuân kinh" của Tề Thiếu Huyền thua xa Vương Thần Hư.
...
Mười ngày sau, Vương Thần Hư chậm rãi mở mắt ra.
Không thể không nói, bế quan thật sự làm tốn rất nhiều thời gian của người tu luyện.
Đôi khi, bọn họ chỉ lĩnh ngộ một số công pháp bí hiểm mà đã mất một năm nửa năm gì đó rồi.
Nói khoa trương một chút thì sẽ mất đến một trăm năm.
"Mười ngày tu luyện "Trường Xuân kinh" giúp khôi phục khoảng ba năm tuổi thọ, nếu như trình độ học hỏi Trường Xuân kinh cao thâm hơn thì mới tăng nhanh hơn nữa."
Vương Thần Hư rất là hài lòng với thay đổi của chính mình.
Sau khi xoay đầu và phát hiện Tề Thiếu Huyền không có vẻ đã ngộ ra điều gì, Vương Thần Hư lại càng vui vẻ hơn.
"Họ Tề, chẳng phải ngươi là thiên kiêu đứng đầu à? Sao ngươi còn ngớ ra đó hả? Ha ha, tiểu lão đệ, ngươi như vậy là không được rồi!"
Tề Thiếu Huyền giật giật khóe miệng, cười lạnh: "Tề mỗ không cần phải đốt cháy tuổi thọ để chiến đấu nên vốn không cần nghiên cứu bí pháp này."
"Hơn nữa, ngươi cho rằng mình thật sự lĩnh ngộ ra tinh túy gì đó hả? Ngươi chỉ quỳ rạp trên mặt đất rồi hít đất, ha hả, rất giống một con rùa!"
Tề Thiếu Huyền vừa dứt lời thì khí thế trên người Vương Thần Hư đã tăng cao với tốc độ không tưởng.
Năng lượng màu bạc cháy quanh người hắn ta như là cơ thể hắn ta đã hòa vào hư không vậy.
"Họ Tề, ngươi muốn đánh một trận với Vương mỗ đúng không?"
"Trước đây Vương mỗ không có lựa chọn khác, bây giờ Vương mỗ chỉ muốn..."
"Một hư không đủ để chém chết ngươi rồi!"
Vào giờ phút này, Vương Thần Hư cảm giác như mình đã thay da đổi thịt, phá kén thành bướm.
Hắn ta muốn lấy lại lòng kiêu ngạo của Hư Không Thần Thể!
Đánh bẹp cái tên Tề Thiếu Huyền này!
Giờ phút này, Vương Thần Hư căng chưa từng có.
Thân là người sở hữu Hư Không Thần Thể, Vương Thần Hư đã khiêm tốn quá lâu.
Rõ ràng hắn ta có sức mạnh hàng đầu Đông Hoang nhưng vẫn không thể ra vẻ trước mặt mọi người.
Có ai hiểu cảm giác đau khổ và uất nghẹn này cho Vương Thần Hư chứ?
Thiên kiêu nào mà không có sự kiêu ngạo của bản thân?
Thiên kiêu nào bằng lòng cho người khác áp chế, chỉ có thể ngước nhìn thiên kiêu khác tỏa sáng rực rỡ đâu?
Không có!
Cũng do tuổi thọ không cho phép, bằng không Vương Thần Hư đã có thể buông thả lâu rồi.
Bộ tưởng rằng bốn vị sư muội Mai, Lan, Cúc, Trúc khuyên Vương Thần Hư chấp nhận khiêu chiến vì các nàng không được đến Vương Thần Hư à?
Đương nhiên không phải, ít nhất không hoàn toàn là vậy!
Các nàng và Vương Thần Hư đã lớn lên bên nhau từ nhỏ nên gần như là thanh mai trúc mã với nhau. Có lẽ bọn họ cảm thấy Vương Thần Hư sống mấy chục năm mà không được vui, hay nói nặng hơn là uất nghẹn.
Theo một mức độ nào đó, bốn vị sư muội khuyên Vương Thần Hư đánh với Tề Thiếu Huyền cũng do bọn họ hy vọng sư huynh có thể đánh một trận chân chính trong vui sướng, sau đó được giải thoát.
Bộ tưởng rằng Vương Thần Hư sợ chết nên rời khỏi Đông Hoang và trốn đến Bắc Hải xa xôi lánh nạn à?
Đương nhiên không phải! Thân là Thái Hư thánh tử, nếu hắn ta không muốn thì ai có thể ép buộc hắn ta?
Vương Thần Hư rời đi vì sợ đến lúc mình đối đầu với Tề Thiếu Huyền thì... sẽ không kiềm được nạp tuổi thọ chém người như lời khuyên bảo của bốn sư muội mất!
Sự lựa chọn giữa cảm tính và lý tính chưa từng đơn giản như thế.
Thái Hư thánh tử Vương Thần Hư đã kiềm nén quá lâu như nước lũ được tích lũy lên cao hàng chục nghìn mét.
Hiện tại, nhờ chuyện tìm được "Bất Tử Trường Xuân kinh" mà áp lực tuổi thọ của hắn ta đã được hóa giải chín phần mười rồi.
Lo lắng, uất nghẹn, căm phẫn và áp lực tích tụ hàng chục lần trong lòng hắn ta trút xuống như nước lũ.
Vương Thần Hư rất cần một đối tượng để trút hết cảm xúc!
Trong bí cảnh Huyền Vũ hiện tại, Thẩm Thiên đã truyền pháp và tặng báu vật cho Vương Thần Hư nên có thể nói là ơn nặng như núi.
Tất nhiên Vương Thần Hư sẽ không trút nỗi lòng vào Thẩm Thiên, hơn nữa trong lòng hắn ta cũng biết mình sẽ ngày càng trầm cảm nếu ra tay với Thẩm Thiên.
Ngao Ô thì trông như một đứa trẻ, hơn nữa cũng khá đáng yêu và chưa đạt đến cấp tôn.
Vương Thần Hư cảm thấy nếu ra tay với cậu thì sẽ mất mặt lắm, tựanhư hắn ta đang bắt nạt bạn nhỏ vậy.
Vậy thì chỉ còn lại Tề Thiếu Huyền thôi.
Thẳng thắn mà nói, Vương Thần Hư đã thấy khó chịu với Tề Thiếu Huyền từ lâu chứ không phải ngày một ngày hai.
Mọi người đều là thiên kiêu đứng đầu Đông Hoang, nếu như nói Khổ Đa Phật Tử và Phương Thường đứng thứ hai và thứ ba trong bảng Kim Đan là chính xác thì Vương Thần Hư lại không bằng lòng với vị trí thứ tư, bởi vì hắn ta tự tin rằng thực lực chân chính của mình không thua gì Tề Thiếu Huyền.
Chỉ vì Hư Không Thần Thể bị nguyền rủa mà hắn ta phải tiêu hao tuổi thọ để sử dụng "Thái Hư Đế kinh", do đó hắn ta mới đành nhẫn nại hết sức mình.
Hiện giờ đã có cách giải quyết nguyền rủa nên Vương Thần Hư cũng muốn thử xem "đệ nhất thiên hạ" là như thế nào!
"Họ Tề, Vương mỗ đã thấy khó chịu với ngươi từ rất lâu rồi! Đến đây, chúng ta đánh một trận!"
Vương Thần Hư được bao bọc trong vầng sáng bạc, toàn bộ cơ thể dung hợp với hư không.
Đó là bí thuật "Thái Hư Đế kinh".