Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 552: Cuối đường thần tiên là ngọn núi, vừa thấy Thẩm Thiên thì trầm cảm (2)

Chương 552: Cuối đường thần tiên là ngọn núi, vừa thấy Thẩm Thiên thì trầm cảm (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­
Vương Thần Hư nở nụ cười như đã kiểm soát mọi thứ, tóc mai màu trắng bay lượn trước mắt hắn ta: "Tề Thiếu Huyền, hãy xin ta tha cho đi!"
"Hư Thiên Tống Táng này là cấm chiêu vô thượng trong kinh cấm "Thái Hư Đế kinh", nó đã từng khiến Đại Đế phải bỏ mạng đấy, cho dù ngươi có tư chất Đại Đế cũng chỉ có thể nuốt hận mà thôi."
Lúc này, Vương Thần Hư cảm giác cả người lâng lâng như đang bay.
Gì mà người đứng đầu bảng Kim Đan chứ? Cái tên Tề Thiếu Huyền có tư chất Đại Đế này cũng phải khuất phục thôi.
Thoải mái, chuyện này thật là làm người nhộn nhạo!
Trận chiến này đã đốt cháy trăm năm tuổi thọ của Vương mỗ, nhưng vậy thì sao? Cùng lắm thì Vương mỗ quay về bế quan thêm một năm rưỡi để ổn định lại.
Tạm thời thoải mái một lần rồi nói tiếp!
"Xin tha đi! Nếu thái độ của ngươi chân thành thì Vương mỗ sẽ tha cho ngươi một mạng."
Vương Thần Hư đứng chống eo ngạo nghễ trong hư không, sợi tóc mai trắng lẳng lơ bay theo gió: "Nhanh chút, nếu kéo dài thêm lát nữa thì Vương mỗ sẽ không thu hồi chiêu thức được đâu."
Tề Thiếu Huyền lập tức tái mặt: "Mơ tưởng!"
Bảo Tề mỗ xin tha ư? Ha hả, có chết cũng không!
Tề Thiếu Huyền hít sâu một hơi, ngọn lửa khí thế màu tím rực rỡ bốc cháy khắp toàn thân chứng tỏ y cũng bắt đầu đốt cháy nguyên khí của bản thân.
Chẳng phải chỉ là đốt cháy tuổi thọ để bùng nổ thôi sao?
Làm như không ai biết vậy, tổn thương lẫn nhau nào!
Trong phút chốc, Phương Thiên Long Kích trong tay Tề Thiếu Huyền to ra mấy nghìn mét như một cây cột trụ trời rồi đâm thẳng về phía lỗ đen.
Ầm!
Cột sáng nóng rực được ngưng tụ từ vô số mũi kích hướng thẳng về phía lỗ đen với khí thế và sức mạnh không tài nào đỡ nổi.
Trong chớp mắt, lỗ đen chỉ có đường kính khoảng chục mét bỗng nhiên to ra rồi chậm rãi nứt toác.
Ngay khi lỗ đen nổ tung, năng lượng khổng lồ cũng bộc phát ra ngoài.
Vương Thần Hư và Tề Thiếu Huyền phải chịu đòn nghiêm trọng vì đứng mũi chịu sào, kết quả cả hai bị năng lượng hư không vô cùng tận quét qua người, máu vẩy tung trời.
"Sơn hà mây tía ba mươi ba tầng, ngưng!"
Vừa dứt lời, mây tía vô tận đột nhiên hóa thành sơn hà và chặn ngay trước mặt Tề Thiếu Huyền.
Vương Thần Hư cũng biến sắc, ánh sáng bạc quanh người hắn ta trở nên chói lóa hơn và ngưng tụ thành những lớp giáp trước người.
Ầm!
Lỗ đen nứt toác lại thay đổi và bắt đầu xoay tròn một cách vặn vẹo và chậm rãi.
"Chậm rãi" ở đây không phải là chậm thật mà là ảo giác mà mắt thường trông thấy.
Trên thực tế, lỗ đen hư không đang vặn vẹo với tốc độ nhanh. Lúc này, nó đã hình thành lốc xoáy hư không đáng sợ và tăng mạnh khả năng cắn nuốt.
Mọi người lơ lửng trên cao và đứng trên đài quanh lỗ đen này đều chịu ảnh hưởng bởi sức hút mạnh khủng khiếp đến nỗi gần như bị cắn nuốt mất.
"Thần Hư ca ca, mau thu hồi thần thông của huynh đi!"
Ngao Ô vươn bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy tấm bia đá Huyền Vũ, vẻ lo sợ hiện rõ trên gương mặt cậu.
Tuy rằng cậu có huyết thống thiên phú của Hắc Long tộc, huyết thống luôn xếp hàng đầu từ xưa đến nay, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ tuổi.
Hiện tại, thực lực của cậu là yếu nhất bọn nên cũng là người đầu tiên không thể chịu được sức hút từ vòng xoáy hư không vừa hình thành, có thể nói cậu gần như sắp bị hút đi rồi.
Hiển nhiên trạng thái hiện tại của Vương Thần Hư cũng không khá khẩm gì, vành mắt của hắn ta trông đen hơn, đến tóc mai cũng lấm tấm muối tiêu.
Hắn ta giật giật khóe miệng: "Hư Thiên Tống Táng quá tiêu hao tuổi thọ, đây cũng là lần đầu tiên Vương mỗ sử dụng nó."
"Lần đầu sử dụng mà đã bị tên Tề Thiếu Huyền này đâm thủng, bây giờ nó đã thoát khỏi sự khống chế của Vương mỗ."
Vút!
Vương Thần Hư vừa dứt lời thì Ngao Ô đã tuột tay khỏi tấm bia đá Huyền Vũ và bị hút về phía vòng xoáy.
"Thẩm Thiên ca ca, Thiếu Huyền ca ca, Thận Hư ca ca, cứu ta!"
Ngao Ô vùng vẫy tay chân trên không trung, gấp đến mức suýt khóc.
Tề Thiếu Huyền hơi biến sắc, mây tía ba chục nghìn mét bao bọc quanh người nhanh chóng hóa thành một bàn tay khổng lồ và vọt về phía Ngao Ô.
Nhưng mà sức hút của vòng xoáy hư không quá mạnh, mây tía vừa hình thành đã bị nó cắn nuốt, xem ra không chịu được bao lâu nữa.
Tề Thiếu Huyền co giật khóe miệng: "Họ Vương, mau nghĩ cách xử lý thứ đồ này đi, bằng không mọi người sẽ chết hết đó!"
Tề Thiếu Huyền nói xong bèn nhìn về phía Thẩm Thiên vẫn ngôi lù lù trước bia đá Huyền Vũ, sau đó khóe môi tiếp tục giật.
Thẩm huynh đúng là Thẩm huynh, quả nhiên sức mạnh của bọn ta không thể nào sánh bằng huynh.
Ngay cả vòng xoáy hư không cũng không thể uy hiếp Thẩm huynh.
Dáng vẻ ngồi bất động của Thẩm Thiên hệt như đã bị hút chặt dưới mặt đất vậy. Thần Tiêu thánh tử mạnh như hổ, ngồi xếp bằng cũng có thể hút đất!
Chỉ tiếc Thẩm huynh vẫn đang đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo nên không nhận thấy sự thay đổi ở xung quanh mình.
Sợi dây màu xanh ngọc quấn quanh người hắn, trên thân dây còn mọc ra những đóa hoa màu trắng.
Lúc những đóa hoa ấy nở cũng là lúc Thẩm Thiên như hòa làm một thể với hư không.
Hắn chỉ tự lo thân mình mặc cho hư không xung quanh sụp đổ.
Quả nhiên sức mạnh của Thẩm huynh thật là sâu không lường!
Vấn đề là Thẩm huynh mau mau tỉnh lại đi!
Huynh đệ của huynh cần huynh trợ giúp đây này, nếu không bọn ta sẽ xong đời tập thể mất!
Vòng xoáy hư không vẫn tiếp tục lớn mạnh hơn, theo như Vương Thần Hư thì nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển như vậy mãi.
Mãi đến khi toàn bộ năng lượng trong phạm vi phóng xạ đều bị hấp thu hết thì Hư Không pháp mới chậm rãi phục hồi và hóa thành hư vô.
Vấn đề là bọn họ không có vẻ như có thể chịu đựng được đến thời điểm ấy.
"Không thể cho vòng xoáy lớn mạnh hơn nữa, bổn thánh tử liều mạng với nó!"
Vương Thần Hư lộ vẻ mặt dứt khoát và quyết đoán.
Hắn ta là người tạo ra lỗ đen hư không này nên tất nhiên hắn ta cũng là người phụ trách khi có vấn đề phát sinh.
Hôm nay, dù cho Vương mỗ có mất hết tuổi thọ, tóc đen hóa bạc cũng phải dẹp yên vòng xoáy này!
"Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về!"
Vương Thần Hư lộ nét bi hùng: "Cuối đường thần tiên là ngọn núi, đốt hết tuổi thọ trấn hư không!"
Vừa dứt lời, những sợi tóc trên đầu Vương Thần Hư bắt đầu biến trắng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hơn nữa hai vành mắt cũng ngày càng đen.
Hơi thở tỏa ra quanh người hắn ta ngày càng mạnh, thậm chí đến Tề Thiếu Huyền cũng không khỏi hoảng sợ.
Vương Thần Hư trong trạng thái liều mạng lại mạnh đến thế sao? Tề Thiếu Huyền quá nửa là không thể địch nổi hắn ta rồi.
Chẳng lẽ tên này muốn tiêu hao hết tuổi thọ để cứu Tề mỗ và Tiểu Ô?
Sắc mặt Tề Thiếu Huyền trở nên phức tạp.
Đúng lúc này, Thẩm Thiên vẫn đang ngồi xếp bằng ngộ đạo trước tấm bia đá Huyền Vũ từ từ mở mắt.
Lúc Thẩm Thiên trông thấy bộ ba Tề Thiếu Huyền rơi vào cảnh khó thì mặt hơi biến sắc.
"Huynh đệ đừng hoảng, Thẩm mỗ sẽ cứu mọi người!"
Vương Thần Hư #: ???

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất