Chương 553: Thọ nguyên của Vương mỗ sắp cạn nên không muốn động thân nữa! (1)
“Thẩm huynh đừng động vào, để đó cho ta!”
“Chỉ là một cái xoáy nước bé tẹo, Vương mỗ búng tay một cái là xong!”
Khí tức trên người Vương Thần Hư tỏa ra mãnh liệt, những thật ra thì chẳng có chút uy hiếp nào.
Nhưng biểu cảm trắng bệch của hắn lại trái ngược với khí thế ấy.
Thọ nguyên của lão tử đã bị đốt gần bảy tám phần rồi, định đợi đến lúc lật ngược tình thế, lấy tính mạng ra để giả vờ ra vẻ thì đúng lúc này lại bảo với ta rằng Thẩm Thiên tỉnh rồi?
Thế chẳng phải thọ nguyên đã bị Vương mỗ đốt một cách vô ích rồi sao?
Đúng là ‘Tiên lộ tận đầu thùy vi phong, nhiên tận thọ nguyên trấn hư không’ (tức con đường tu tiên quyết đi đến tận cùng, nguyện đốt hết thọ nguyên để trấn áp xoáy nước hư không) mà!
Vương Thần Hư tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xoáy nước trên không: Lão tử liều chết với ngươi!
Vừa dứt lời, cả người Vương Thần Hư bị bao trùm bởi ánh sáng màu bạc, một thế lực lớn mạnh xông thẳng vào xoáy nước trên không.
Sau khi thế lực từ hư không đó xông vào trong xoáy nước thì tốc độ của nó đã bắt đầu chậm lại, lực hút cũng từ từ yếu đi.
Tuy lực hút của nó vẫn còn nhưng đối với mọi người mà nói, nguy hiểm đã bớt đi rất nhiều.
Lúc này Vương Thần Hư mới thở phào một hơi, coi như là lão tử không bị tổn thọ.
Đợi đã~
Đột nhiên, biểu cảm trên mặt Vương Thần Hư cứng đờ ra.
Bởi vì hắn xấu hổ phát hiện ra rằng, thọ nguyên mà hắn đốt cháy vẫn chưa đủ.
Vì xoáy nước đã hấp thụ quá nhiều năng lượng quái dị nên để trấn áp nó khó hơn Vương Thần Hư tưởng nhiều.
Hư không thần thể của Vương Thần Hư vốn là thể chất bị nguyền rủa. Từ nhỏ đến lớn, ‘nguồn sinh mệnh’ của hắn hầu như không có lúc nào là không bị thất thoát ra ngoài.
Cho dù có thành công lên được cảnh giới Tôn giả thì nguồn sinh mạng trong cơ thể Vương Thần Hư cũng không tăng lên được bao nhiêu, không tu luyện “Trường Xuân kinh” thì còn dư khoảng năm trăm năm thọ nguyên.
Trước đó, vì để trốn khỏi sự truy sát của bầy Cự Long mà Vương Thần Hư thi triển Hư Không Đại Liệt chém đứt cánh của Phong Thần Dực Long, còn thi triển Hư Thiên Tống Táng trong trận quyết đấu đỉnh cao với Tề Thiếu Huyền nữa.
Những thao tác đó đã tiêu hao rất nhiều thọ nguyên của Vương Thần Hư.
Khi đối mặt với xoáy nước trên không, Vương Thần Hư lại trực tiếp đốt thêm hai trăm năm hơn thọ nguyên, chuyển hóa thành năng lượng, khiến cho đầu tóc đổi thành màu trắng như tuyết.
Nhưng cho dù là vậy đi nữa thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến tốc độ xoay chuyển của xoáy nước trên không chậm lại hết mức chứ không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó.
Vương Thần Hư tính sơ sơ, nếu muốn tiêu diệt hoàn toàn xoáy nước trên không thì cần phải đốt thêm ít nhất 50 năm thọ nguyên nữa.
Điều đáng xấu hổ là, đánh đấm nãy giờ, thọ nguyên chưa chắc còn dư đến 50 năm.
……
Đây không phải là chuyện đùa đâu!
Tuy Vương Thần Hư lúc nào cũng nói ‘Tiên lộ tận đầu thùy vi phong, nhiên tận thọ nguyên trấn hư không’, nhưng đó chỉ là khẩu hiệu mà thôi.
Sau khi lấy được “Bất tử trường xuân” kinh rồi thì chỉ cần thọ nguyên của Vương Thần Hư không bị cạn kiệt thì mai mốt có thể luyện lại từ từ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là thọ nguyên không bị dùng cạn kiệt, cạn rồi thì coi như toi.
Nhìn thấy tương lai sau này khởi sắc lên thì ai lại chịu bỏ mạng hi sinh chứ?
Nhưng mà Vương mỗ đã lỡ giả bộ đến phút này rồi mà!
Lúc nãy còn kêu Thẩm huynh đừng nhúng tay vào, bây giờ lại cầu cứu người ta?
Vương mỗ không cần thể diện nữa à?
Cho nên lúc này, Vương Thần Hư dần dần thâm nhập vào trận giao tranh giữa trời đất và con người, thật đau lòng!
Và khi công lực phát ra từ năng lượng hư không của Vương Thần Hư trở nên nhỏ hơn, thì vòng xoáy vốn dĩ đang dần dần khôi phục trạng thái ổn định kia dường như chịu phải kích thích nào đó.
Nên bắt đầu phản đòn lại.
Oành!
Giống như ánh sáng bị phản chiếu qua gương vậy!
Lúc này xoáy nước trên không bị rạn nứt, lực hút mạnh chưa từng thấy.
Còn Vương Thần Hư - người đang đối mặt với cái xoáy nước trên không đó lại trở thành mục tiêu bị tấn công đầu tiên, trực tiếp bị nó kéo bay vào trong vòng xoáy.
“Ấy ấy ấy, sao lại bị mất kiểm soát rồi!”
“Tề huynh, Thẩm huynh, Ngạo huynh, mau đưa tay kéo Vương mỗ!”
Nhìn thấy Vương Thần Hư đang nhào lộn xoay vòng trong hư không, ba người Thẩm Thiên lấy tay quệt mồ hôi.
Lúc nãy nói là búng tay một cái là trấn áp được mà?
Cái tên Thánh Tử Thái Hư này chắc chỉ giỏi khua môi thôi!
……
Thẩm Thiên khẽ nhếch khóe miệng, Hoàng Kim Thần Dực sau lưng được hóa thành từ Vũ Hóa Tiên Kim được mở ra.
Trong chớp mắt, Thẩm Thiên biến mất, sau đó lại xuất hiện trước mặt Vương Thần Hư.
Thẩm Thiên vươn tay phải ra nắm lấy bả vai của Vương Thần Hư rồi ném mạnh ra ngoài xoáy nước.
“Đừng mà Thẩm huynh!”
Nhìn thấy cơ thể Thẩm Thiên bị cái xoáy nước đó nhanh chóng hút bay vào trong, Vương Thần Hư lệ tràn bờ mi.
Thẩm huynh muốn hi sinh tính mạng để cứu mình sao?
Vương mỗ ta có tài đức gì đáng để Thẩm huynh bỏ mạng ứng cứu chứ?
Thẩm huynh đối xử với Vương mỗ tốt như thế bảo Vương mỗ làm sao mà báo đáp lại chứ!
Khi Vương Thần Hư còn đang cảm động rớt nước mắt, thì ánh sáng xanh trong người Thẩm Thiên tỏa ra mạnh mẽ.
Dây leo màu xanh phỉ thúy lượn lờ bên hoa bỉ ngạn trắng quanh người Thẩm Thiên, vô cùng mĩ lệ.
Khi hoa bỉ ngạn nở rộ, thân hình đang bay vào xoáy nước của Thẩm Thiên đột nhiên dừng lại.
Sau đó Thẩm Thiên chậm rãi giơ tay phải ra.
Từng sợi dây leo màu xanh phỉ thúy như súng trường đang cắt ngang bầu trời, chọc thẳng vào trong xoáy nước trên không, đồng thời lan rộng ra trong chớp mắt.
Dây leo ngày càng dài ra, hoa bỉ ngạn trắng cũng nở rộ từng bông.
Xoáy nước trên không như thể bị trói chặt, tốc độ xoay chuyển vốn đã chậm của nó nay đã dừng lại hoàn toàn.
Hơn nữa, theo đà sinh trưởng của dây leo, lỗ đen ở giữa xoáy nước trên không cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh sau đó liền biến mất không dấu tích.
Bầu trời yên tĩnh trở lại, thế lực thôn phệ kia cũng hoàn toàn biến mất.
Cả ba người Tề Thiếu Huyền, Vương Thần Hư và Ngao Ô đều thở phào một hơi, nhất là Vương Thần Hư, trên mặt hắn lúc này ngập tràn niềm hạnh phúc vì còn sống và sự u oán không thể nói nên lời.
Xém chút nữa là mất mạng rồi, muốn giả vờ nữa cũng không được.
Lão Vương ta khổ tâm quá mà!
……