Chương 554: Thọ nguyên của Vương mỗ sắp cạn nên không muốn động thân nữa! (2)
Còn Tề Thiếu Huyền thì chủ yếu là cảm thấy sốc, dù sao thì hắn cũng từng nhìn thấy uy lực của xoáy nước trên không rồi.
Tuy Vương Thần Hư đã đốt cháy thọ nguyên khiến cho uy lực của xoáy nước trên không bị giảm hơn nửa, nhưng vẫn còn vô cùng mạnh.
Thế mà trước mặt Thẩm Thiên, cái xoáy nước trên không đó yếu như cục bột vậy.
Chỉ cần nhào nặn mấy cái đã xử lí xong cái xoáy nước trên không đó rồi.
Đúng là thủ đoạn khiến người xem bàng hoàng!
Còn Ngao Ô thì đang nhìn Thẩm Thiên với ánh mắt và khuôn mặt tràn đầy sự sùng bái.
Cậu vỗ đôi tay múp của mình: “Không hổ là Thẩm Thiên ca ca, quá mạnh rồi.”
“Đến xoáy nước trên không cũng có thể dùng dây roi để tiêu diệt, chẳng trách cô nãi nãi lại đồng ý kí khế ước với huynh!”
Thẩm Thiên: ???
Cái đó thì có liên quan gì?
Hai người Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư nhìn nhau, chỉ cảm thấy gương mặt chợt nóng bừng lên.
Xúi quẩy cho bọn họ đánh đến khí thế ngút trời, kết quả lại chẳng ra được trò trống gì, lại còn phải để Thẩm Thiên nói đỡ giúp. Thật là mất mặt!
Khụ khụ, bây giờ làm sao để đổi chủ đề cho tự nhiên đây?
Cứ im lặng như vậy thì không ổn~
Đột nhiên ba con mắt của Tề Thiếu Huyền khẽ chuyển động, nói: “Khụ khụ, lúc nãy Thẩm huynh bị bất tỉnh trước tấm bia đá Huyền Vũ khá lâu, không biết là có thu hoạch gì không?”
Nói đến đây, Vương Thần Hư và Ngao Ô cũng tỏ vẻ hiếu kì.
Dù sao thì người bình thường cũng không ai ngộ đạo được thâm sâu như vậy, chỉ có người nhập tâm tiến sâu vào trạng thái ngộ đạo mới bị mất trí nhớ.
Cũng có nghĩa là, người càng lĩnh ngộ được những thứ phi thường thì càng khó mà tự dứt bản thân ra khỏi sự trầm luân đó.
Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư rất, rốt cuộc là Thẩm Thiên đã lĩnh ngộ được điều gì mà không nhịn được phải trầm luân trong đó.
Nhưng có một điều có thể khẳng định là, đây tuyệt đối không phải là sự kế truyền bình thường.
Cảm nhận được sự hiếu kì từ ba người xung quanh, Thẩm Thiên khẽ cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là một chiêu kiếm quyết có thể khôi phục lại thọ nguyên mà thôi.”
Vương Thần Hư khẽ gật đầu, dựa vào tải năng thiên phú của Thẩm huynh thì lĩnh ngộ “Bất Tử Trường Xuân kinh” là chuyện bình thường, còn có cả...
Đợi đã, vẫn còn một môn kiếm quyết nữa ?!
Lẽ nào là Chí Cường Tuyệt Học của Trường Sinh Đại Đế - Trường sinh kiếm?
Sao Vương mỗ ta lại không lĩnh ngộ ra chứ!
……
Ngao Ô nhìn Thẩm Thiên: “Kiếm quyết gì? Thẩm Thiên ca ca có thể thi triển ra cho coi được không?”
Thi triển ra cho coi đi?
Thẩm Thiên đờ người ra, nhìn Tề Thiếu Huyền Và Vương Thần Hư cười: “Cũng được, hay là Tề huynh và Vương huynh tiếp chiêu thử đi?”
Mái tóc bạc của Vương Thần Hư bay phất phơ, quầng thâm mắt đen như đá Hắc Diệu.
Hắn ta rùng mình: “Khụ khụ, hay là để Tề huynh lên đi! Thọ nguyên của lão phu sắp cạn rồi, nên nhường lại cho lớp trẻ đấy.”
Nói đoạn, Vương Thần Hư liền tự giác chạy ra chỗ khác ngồi, bắt đầu học Huyền Vũ pháp tượng, hít vào thở ra linh khí.
Thật đau lòng!
Mấy trăm năm thọ nguyên trực tiếp bị tổn thất, không biết lúc nào mới có thể bù lại.
Nói mới nhớ, cái tư thế này...đúng là xấu hổ quá !
Tề Thiếu Huyền thì không hèn nhát như thế, y dùng ánh mắt rực lửa nhìn về phía Thẩm Thiên: “Nếu Thẩm huynh không chê, Tề mỗ nguyện thay huynh tiếp chiêu.”
Thẩm Thiên gật đầu khẽ cười, kiếm Bích Thủy đột nhiên xuất hiện trên tay.
Bích quang lưu động như nước Hồng Tuyền, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hiển nhiên là một cây kiếm tốt.
Đương nhiên là đối với một người đẳng cấp khác biệt như Tề Thiếu Huyền, kiếm Bích Thủy chỉ được coi như hàng bình thường.
Điều thật sự khiến cậu mong đợi là người đang cầm cây kiếm đó, một cành cây nhánh cỏ cũng có thể trở thành kiếm trong tay người này.
Tề Thiếu Huyền vĩnh viễn không thể quên cái đêm trên đỉnh Thánh Tử, kiếm ý như tiên bị đày xuống trần, đó chính là cơn ác mộng trong lòng Tề Thiếu Huyền .
Thế mà hôm nay Thẩm Thiên lại lĩnh ngộ được kiếm quyết mới từ tấm bia đá Huyền Vũ, hiển nhiên Tề Thiếu Huyền rất để tâm đến điều này.
“Tử Khí Sơn Hà tầng 33, ngưng!”
Tề Thiếu Huyền giống như gặp phải kẻ địch vậy, sau khi dùng đan dược điều tiết khí tức lại bắt đầu ngưng đọng Tử Khí tầng 33.
Tử khí nán lại quanh người Tề Thiếu Huyền như vô số những vệ sĩ, tạo thành lớp phòng ngự mạnh nhất cho Tề Thiếu Huyền.
Đồng thời,thiên nhãn màu tím trên mi tâm của Tề Thiếu Huyền tỏa ra ánh sáng chói lọi, chiếu thẳng lên người Thẩm Thiên, y hi vọng có thể trộm nhìn được sơ hở nào đó.
Thế nhưng lại chẳng có kẽ hở nào!
Sau lưng Thẩm Thiên có vô số những ảo ảnh hình kiếm
Xung quanh những ảo ảnh hình kiếm đó lượn lờ từng vầng tiên quang.
Thiên kiếm thần thể, phi tiên kiếm ý, có thể suy ra được kiếm pháp trên thế gian, vạn biến bất li kì tông.
Thẩm Thiên tay cầm kiếm đứng thẳng, dung nhan tuyệt đỉnh đó trở nên siêu phàm thoát tục dưới ánh sáng chiếu rọi của bầu trời.
Thậm chí một người ‘phong thần tựa ngọc’ như Tề Thiếu Huyền cũng bất giác cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước mặt Thẩm Thiên.
……
“Xuất chiêu đi Thẩm huynh!”
Tề Thiếu Huyền tay cầm giáo Phương Thiên Long, đối diện với Thẩm Thiên bằng vẻ mặt mong chờ.
Cuối cùng Thẩm Thiên cũng chậm rãi giơ Bích Thủy kiếm kiếm lên, từ từ chém về phía Tề Thiếu Huyền.
Tốc độ ra kiếm không hề nhanh, hoặc nói là trông nó chậm đến mức con nít ba tuổi cũng có thể dễ dàng né được.
Thế mà khi nhát kiếm chém xuống, sắc mặt Tề Thiếu Huyền lập tức thay đổi, bởi vì y có thể cảm nhận được sự siêu phàm thoát tục của nhát kiếm đó.
Nó đã chạm đến công pháp cao thâm, vượt qua sự cấm kị của thời gian và năm tháng, đây chính là cảnh giới tột đỉnh.
Tuy lúc này Thẩm Thiên vẫn chưa kiểm soát được kiếm quyết, vẫn chưa đạt đến cảnh giới đỉnh cao.
Nhưng Tề Thiếu Huyền cảm nhận được sức mạnh to lớn trong nhát kiếm ấy.
Keng!
Tiếng kiếm như du long xuất hải, ánh kiếm như vầng sáng của bình minh.
Trong chớp mắt, nhát kiếm kinh diễm đó như đã cắt ngang hư không, băng qua thời gian mà chém xuống.
33 tầng tử khí dày đặc cũng không thể ngăn chặn lại, thiên nhãn trên mi tâm sáng như điện cũng không thể nắm bắt được gì.
……
Keng!
Kiếm Bích Thủy lại quay về vỏ bọc, Thẩm Thiên đứng chắp tay sau lưng, khẽ cười nói.
“Nhát kiếm này, tên gọi Trường sinh kiếm.”