Chương 555: Long đảo tính toán chi li (1)
Kiếm Bích Thủy đã được đút vào vỏ, Thẩm Thiên tay cầm kiếm, dáng đứng thẳng như một vị tiên bị đày xuống trần gian.
Tề Thiếu Huyền khẽ cau mày, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và trầm trọng.
Bởi vì hắn phát hiện bản nguyên sinh mệnh của mình bị cắt mất một khúc, hoặc nói thọ nguyên bị cất hết một phần.
Tuy bản nguyên sinh mệnh bị mất không nhiều, quy ra cũng có ba mươi mấy năm chục năm thọ mệnh. Hơn nữa, có thể bù lại được.
Nhưng chúng ta không thể phân tích vấn đề như vậy.
Nhát kiếm vừa nãy của Thẩm Thiên có liên quan đến lĩnh vực kiếm pháp thâm sâu, lớp phòng ngự của Tề Thiếu Huyền hầu như không hề phát huy tác dụng, rất quái lạ.
Cũng tức là, nếu Thẩm Thiên chém được một nhát kiếm thì cũng có thể chém xuống mười nhát, trăm nhát kiếm như thế.
Nếu vậy chẳng phải thọ nguyên của Tề Thiếu Huyền sẽ bị cạn kiệt hết sao?
Huống hồ, Tề Thiếu Huyền không nghĩ rằng đó là nhát kiếm cực hạn của Thẩm Thiên đâu.
Tuy chưa quen biết Thẩm Thiên được lâu nhưng Tề Thiếu Huyền biết rõ hắn rất khiêm tốn, là một quân tử chính hiệu.
Trước giờ Thẩm huynh chưa từng quát tháo ép người, chắc chắn nhát kiếm lúc nãy đã nương tay. Nếu không thì không chỉ có ba mươi mấy năm chục năm thọ nguyên đâu.
Một nhát kiếm thôi đã có thể xóa đu mấy trăm năm thọ nguyên, tóc đen hóa trắng, hồng nhan khô héo, đoán chừng không có một chút vấn đề nào.
Nghĩ đến đây, Tề Thiếu Huyền nói một câu cảm thán từ tận đáy lòng: “Không hổ là huynh!”
"Chiêu kiếm quyết này của Thẩm huynh không chút kẽ hở, cũng không để lại vết tích gì (羚羊挂角不着痕迹: thành ngữ xưa, thần thú 羚羊 khi ngủ treo sừng lên cành cây, chân không chạm đất để tránh kẻ săn mồi nên được ví với những người làm việc không để lại dấu vết), lại vị tiên bị đày xuống trần gian, siêu phàm thoát tục.”
“Chứa đựng ý nghĩa tiềm ẩn của sự sống, có thể trực tiếp lấy đi bản nguyên sinh mệnh của kẻ địch, khiến cho lượng lớn thọ nguyên bị thất thoát, thực sự là quá kì diệu,”
Nói đoạn, Tề Thiếu Huyền ung dung thản nhiên nhìn về phía tấm bia đá Huyền Vũ bên cạnh, tự cảm thấy mình cũng nên đi lĩnh ngộ.
Tuy tạo hình của ‘mật pháp’ này chẳng ra làm sao nhưng lại mang lại lợi ích rất lớn, rất đáng để học hỏi.
Ít ra thì sau này còn có thể tiếp vài chiêu của Thẩm huynh.
Đúng lúc này, tiếng hét thất thanh của Vương Thần Hư vang lên.
“Hả, sao thọ nguyên của ta lại bị ít đi vậy?”
Mọi người đi về phía phát ra âm thanh, nhìn thầy mái tóc trắng như tuyết của Vương Thần Hư, quầng thâm mắt sâu hoắm vô thần.
Điều quan trọng hơn là lúc này trên người Vương Thần Hư bắt đầu bốc mùi, khiến cho Ngao Ô đang đứng bên cạnh phải lấy tay bịt mũi.
……
“Là thiên nhân ngũ suy!”
Tề Thiếu Huyền khẽ nhếch khóe miệng: “Thọ nguyên của tên này chỉ còn lại có chút ít, sắp cạn hết rồi.”
‘Thiên nhân ngũ suy’ tức là tự nhiên khắp người tỏa ra ‘tử khí’ xung đột với ‘sinh khí’ khi thọ nguyên của người tu tiên sắp cạn kiệt.
Đồng thời trên người cũng tỏa ra mùi hôi. Hơn nữa, thọ nguyên càng ít thì mùi hôi càng nồng.
Vương Thần Hư khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng ta đã để lại cho mình 40 năm thọ mệnh rồi mà, sao lại bị thiên nhân ngũ suy chứ!”
Đúng thế, không sai!
Vương Thần Hư khẽ nhếch khóe miệng, hình như hắn vừa âm thầm cảm thấy bản nguyên sinh mệnh bị mất đi không ít.
Lẽ nào là do nhát kiếm lúc nãy của Thẩm huynh phóng qua đây, vô tình đánh trúng ta?
Nghĩ đến đây, Vương Thần Hư bất giác nhìn Thẩm Thiên một cách u oán.
Lão phu có sống được mấy năm nữa đâu mà Thẩm huynh còn cho ta một đao nữa, quá đáng lắm luôn.
EQ của Thẩm Thiên rất cao, hắn nhìn ánh mắt của Vương Thần Hư là biết được sự bi thương và ủy khuất mà hắn chịu.
Thẩm Thiên lấy ra một bình nước thánh niết bàn từ trong chiếc nhẫn dự trữ đồ vật ra đưa cho Vương Thần Hư, nói: “Lần đầu tiên Thẩm mỗ cầm Trường sinh kiếm,
Vẫn còn chưa quen tay lắm.”
“Bây giờ Vương huynh bị hao tổn quá nhiều thọ nguyên, mà trên Long đảo này đâu đâu cũng có nguy hiểm nên trước mắt hãy khôi phục nguyên thần đi!”
Trình độ Trường xuân kinh hiện tại của Vương Thần Hư vẫn còn hơi thấp, bế quan mười ngày cũng chỉ có thể khôi phục ba năm thọ nguyên, ba mươi năm thọ nguyên còn hơn ba tháng.
Đợi đến lúc học xong Huyền Vũ thổ nạp, nạp lại mấy trăm năm thọ nguyên thì đoán chừng Thẩm Thiên đã lên cấp Nguyên Anh rồi.
Chỉ có thể lấy thuốc để ứng phó với tình hình hiện tại cho tên này trước thôi.
“Thẩm huynh quả nhiên trượng nghĩa, Vương mỗ ta nợ huynh một đại ân tình, sau này nhất định sẽ có lễ vật tặng lại cho Thẩm huynh.”
Vương Thần Hư cũng không khách khí làm gì, bây giờ hắn sắp cạn kiệt thọ nguyên, còn phải tiếp tục bổ sung bản nguyên sinh mệnh. Nếu không thì không làm ăn được gì hết.
Dù sao thì trong Hỗn Độn hải vực có rất nhiều nguy hiểm, “Thái Hư Đế kinh” mới là con át chủ bài bảo vệ tính mạng lớn nhất của Vương Thần Hư.
Ừng ực, ừng ực, ừng ực ~
Vương Thần Hư đau lòng nuốt hết năm kí nước thánh niết bàn xuống bụng, đột nhiên cả người liền tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Nhất là ‘Thiên Linh Cái”, một tía sáng xanh lục đâm thẳng về phía chân trời.
Xanh cực kì, xanh vô cùng.
Đây là năng lượng thuần túy nhất của bản nguyên sinh mệnh, mang lại hiệu quả cao trong việc bổ sung thọ nguyên cho Vương Thần Hư.
Nhất là trong lần sử dụng đầu tiên, khi không có tính kháng dược sẽ có thể bù lại lượng lớn thọ nguyên.
……
Vương Thần Hư ngồi khoanh chân, bắt đầu dùng toàn lực chuyển hóa năng lượng của nước thánh niết bàn.
Còn Tề Thiếu Huyền thì nhân lúc Vương Thần Hư ngồi luyện hóa nước thánh, âm thầm lặng lẽ chạy qua chỗ tấm bia đá Huyền Vũ ngồi xuống, dùng mắt quét một lượt tấm bia đá.
Hà hà, Tề mỗ chỉ chê tư thế của mật pháp này xấu chứ đâu có nói là mình không học đâu.
Ai lại đi chê một mật pháp có thể khôi phục được bản nguyên sinh mệnh chứ, cùng lắm thì đóng cửa trốn trên giường tự luyện thôi.