Chương 556: Long đảo tính toán chi li (2)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh sáng xanh trên người Vương Thần Hư vụt tắt dần, cho đến khi ánh sáng cuối cùng tắt hẳn.
“Năm kí nước thánh niết bàn miễn cưỡng giúp ta khôi phục lại hơn năm chục năm thọ nguyên. Nhưng đây là hiệu quả đầu tiên.”
Vương Thần Hư nhìn số nước thánh niết bàn còn dư, nhưng không định uống tiếp cho hết.
Vì hắn có thể cảm nhận được rằng, hiệu quả của nước thánh niết bàn đang giảm sút, y như những món bảo dược trước đây hắn từng uống, càng uống càng không có hiệu quả.
Số nước thánh niết bàn còn dư cứ giữ lấy dùng trong trường hợp cần thiết vậy!
Nếu thật sự muốn bù lại thọ nguyên thì phải học Huyền Vũ.
Đợi sau khi lần thí luyện trên Hỗn Độn hải vực kết thúc sẽ lập tức về Thái Hư thánh địa bế quan, không luyện “Trường Xuân kinh” đến cảnh giới Đại Thành quyết không ra ngoài.
Ừm, thọ nguyên cũng phải nạp đầy.
Như vậy thì mai sau Vương mỗ cũng có thể ngăn lại tình trạng bị cạn kiệt.
Đợi đến lúc Vương mỗ luyện thành thục “Hư Thiên Tống Táng” rồi sẽ quay lại tìm tên họ Tề kia quyết đấu một trận!
Vương mỗ cũng muốn tranh đấu để trở thành người đứng đầu bảng!
……
Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư đều có dự tính riêng trong lòng, riêng Thẩm Thiên thì nhìn chằm chằm vào đầu của Tề Thiếu Huyền để tính thời gian.
Bọn họ đã ở trong mật cảnh Huyền Vũ mười mấy ngày rồi, cách cơ duyên của Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
Theo lẽ thường mà nói, đám rồng trên Long đảo cũng nên ngừng nghỉ rồi nhỉ!
Ừm, để đề phòng vạn nhất, ta ra ngoài do thám cái đã.
“Ba vị huynh đệ cứ ở tạm trong này vài ngày, Thẩm mỗ sẽ ra ngoài để xem xét tình hình.”
Sau khi đã chào tạm biệt đám người Tề Thiếu Huyền, Thẩm Thiên thụ lại hết khí tức rồi một mình bay ra khỏi Huyền Vũ mật cảnh.
Vừa mới ra khỏi mật cảnh, Thẩm Thiên liền nhét khóe miệng.
Bởi vì hắn vừa phát hiện gần chỗ đầm lầy của long tộc có mấy con cự long đang lòng vòng qua lại, nhìn bộ dạng cùa tụi nó là biết chắc chắn không phải đang đi chơi rồi.
Dù sao thì cái nơi đổ nát này cũng có gì để tham quan đâu?
Trong đám cự long đó có một con Hắc Ám độc long bị Thẩm Thiên đập cho u mấy cụ trên đầu.
Bây giờ nó đang nhìn về khu đầm lầy của long tộc, trong mắt trần đầy u oán và sợ sệt.
Nhân loại đáng ghét, đã cướp mấy bảo bôi của cự long rồi thì thôi đi, đằng này còn chiếm luôn cả cái ổ bùn ốm ám thơm tho thoài mái của ta nữa.
Đã thế còn đánh ta đến rụng cả răng.
Cái răng nanh xinh đẹp của ta rụng rồi, rụng thật rồi!
Hắc Ám độc long càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức, không nhịn được mà ngẩng cổ lên trời rống.
Thế nhưng, khi tiếng rống của nó vừa mới vang lên thì liền lập tức biến thành tiếng nức nỏ. Bởi vì nó đã nhìn thấy nam nhân đó rồi.
Thân hình tỏa ra ánh sáng màu vàng kim chói lóa đang xuất hiện trước mặt Hắc Ám độc long, khí tức cả người hắn không hề được che giấu, như ánh mặt trời chói mắt.
“Hu hu hu~ Hu hu hu~”
Hắc Ám độc long bị dọa đến nỗi cả người nhảy cẫng lên, tiếp đó là ba chân bốn cẳng chạy về hướng ngược lại.
Cứ như chỉ cần chạy chậm một chút thôi là sẽ bị ăn đập ngay.
Gì cơ, niềm kiêu hãnh của long tộc?
Không hề tồn tại nhé, vì nó không muốn bị đánh thành viên thịt rồng đâu.
……
Thẩm Thiên không che đậy khí tức là để đuổi những con cự long đi.
Nếu không thì Thẩm Thiên có thể đi ra một cách nhẹ nhàng nhưng khi đám người Tề Thiếu Huyền ra đây là coi như tiêu đời.
Nếu bị nhiều cự long như vậy bao vây ở giữa thì cho dù là Toàn thịnh thời kì của Tề Thiếu Huyền cũng chưa chắc đã thoát thân được.
Hai tên Ngao Ô và Vương Thần Hư thì càng không cần nói đến, người đầu tiên là Long bảo bảo, đên tôn giới còn chưa vô được thì làm sao đối kháng lại thiên tôn?
Còn ‘Thái Hư Thánh Tử’ Vương Thần Hư danh bất hư truyền hiện tại đến đi đường còn không vững nói gì đến đánh trận.
Nếu bị cự long bao vây thì Vương Thần Hư chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết già, hoặc là bị cắn chết.
“Haizz, ba ba chỉ đang đau lòng thay các con thôi.”
Một bên là sự quan tâm với các “rau hẹ”, một bên là tình cha dành cho những đứa con.
Cuối cùng, Thẩm Thiên quyết định chấp nhận rủi ro đi dẫn dụ cự long ra chỗ khác, tuy việc này cũng không mạo hiểm gì mấy.
Từng món bảo vật được Thẩm Thiên lôi ra từ nhẫn dự trữ, lơ lững giữa không trung, tỏa ra một loại khí tức đặc biệt.
Bỗng Thẩm Thiên cảm nhận được ánh mắt cuồng dại manh liệt nhìn về phía mình một cách rõ ràng.
Ánh mắt chứa đầy khát vọng tấn công và lòng hiếu chiến, đấy chính là dục vọng nguyên thủy nhất.
Thẩm Thiên biết mấy con cự long này muốn xé xác hắn.
Sau đó lấy lại bảo vật của mình.
“Hí hí hí, có bản lĩnh thì đến cắn ta đi!”
Tất cả bảo vật đều bị Thẩm Thiên cất vào trong nhẫn dự trữ, Hoàng kim thần dực sau lưng hắn đột nhiên mở ra.
Vút~
Trên trời liền xuất hiện dị tượng cá Côn Bằng (loài thú thần thoại Trung Quốc, hình dạng giống cá voi ngày nay)
Hoàng kim thần dực mạnh mẽ đập cánh, trong chớp mắt nhập thành một thể với bầu trời.
Cả người Thẩm Thiên tựa tia sáng màu vàng kim, trong chớp mắt đã bay xa khỏi trăm ngàn trượng, nhanh đến mức dường như không thể nhìn bằng mắt thường.
À hú~
Grrrr ~
Ẳng~
Quạc~
……
Nhìn thấy con người đáng ghét đến đây để khiêu chiến, đám cự long đó làm sao mà nhẫn nhịn được?
Những con cự long đó ngẩng cổ lên trời gầm rú, toàn bộ đều xông về phía Thẩm Thiên.
Trong số đó có những con có tu vi ngang bằng thiên tôn đỉnh phong, tốc độ thậm chí có thể đuổi kịp Thẩm Thiên.
Dù sao thì Thẩm Thiên vẫn chỉ là một tu sĩ Kim Thân kì yếu đuối nhỏ bé, chênh lệch về tu vi thật sự quá lớn.
May là Thẩm Thiên có ưu thế hơn nhiều, đó chính là hắn hầu như không có khuyết điểm, dưới biển hay trên cạn đều có thể chạy được.
Ngươi truy đuổi ta ở trên không, bao vây chặt đến mức không thể lọt vào một con ruồi?
Thế thì ta chạy xuống dưới đất, còn không được nữa thì xuống luôn lòng đất.