Chương 571: Đã bao giờ thấy Kim Đan lớn như quả dưa hấu chưa? (3)
“Mười lá thì không được, tổng cộng ta chỉ có hơn hai mươi lá thôi, cho ông nhiều nhất năm lá.”
“Năm lá? Ngươi coi Diệp mỗ ta là ăn mày sao? Lúc trước Diệp mỗ ở tiên giới Ngộ Đạo Trà toàn đem để nấu trứng trà có biết không hả?”
“Sáu lá, nhiều nhất rồi, cái giá này đã là cực hạn của ta!”
“Chín lá, không có ta dược hiệu của những lá Ngộ Đạo Trà này sẽ tổn thất ít nhất hơn phân nửa.”
“Bảy lá, nếu không ta tự pha!”
“Tám lá!”
“Thành giao.”
Thẩm Thiên giao tám lá Ngộ Đạo Trà ra, trong lòng đầy mong ngóng nhìn Diệp Kình Thương.
Hắn muốn xem thử rốt cuộc làm như thế nào mới có thể phóng xuất hoàn toàn dược hiệu của Ngộ Đạo Trà này.
...
“Nhìn cẩn thận đi, bắt đầu rồi.”
Hai tay Diệp Kình Thương kết ấn, tản ra vầng sáng ngân sắc nhàn nhạt, ẩn chứa áo nghĩa vô cùng huyền diệu.
Ông ta đánh ấn lên chiếc lá kia, lập tức chiếc lá vô thượng bộc phát hào quang vạn trượng.
Tiếp theo nó thu liễm một giây ngắn ngủi rồi sau đó bộc phát mạnh chưa từng thấy.
Phù.
Diệp Kình Thương nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi vén tay áo lên.
Sức chú ý của Thẩm Thiên cũng trở nên tập trung chưa từng thấy: “Diệp lão, sắp bắt đầu rồi à?”
Diệp Kình Thương chậm rãi lắc đầu: “Đã kết thúc.”
Thẩm Thiên: “???”
Chỉ vậy thôi?
Nếu không phải không đánh lại lão già này, Thẩm Thiên chắc chắn phải túm lấy râu ông ta hỏi tội ông ta.
Chỉ một cái ấn một giây thì có thể tiêu hao bao nhiêu sức mạnh linh hồn của ông chứ?
Mình luôn cảm thấy lão già này không đáng tin cậy mà.
Thẩm Thiên u oán nhìn chằm chằm Diệp Kình Thương, nhận chiếc lá vô thượng: “Ông chắc chắn là đã kết thúc rồi?”
Diệp Kình Thương gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, dược lực trên chiếc lá vô thượng này đã được ta kích phát rồi, giờ ngươi chỉ cần nhai nát nuốt nó là được.”
Nhai nát, nuốt xuống?
Ông chắc chắn đây là cách uống trà của tiên giới đấy chứ?
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật điên cuồng, Thiên Tru kiếm trong phổi cũng điên cuồng run rẩy.
Diệp Kình Thương cười hì hì nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đừng tưởng lão phu đang đùa với ngươi.”
“Phẩm chất những lá Ngộ Đạo Trà khác trong tay ngươi vẫn rất bình thường, nếu dùng linh tuyền cực phẩm pha thì có thể kích phát đạo vận.”
“Nhưng chiếc lá vô thượng này là kỳ trân tuyệt thế, ngũ vực hạ giới gần như không thể tìm được linh tuyền nào xứng với nó, dùng bất kỳ loại nước ngoài pha cũng đều lãng phí.”
“Trong tình huống này, pha cái gì cũng chỉ khiến đạo vận tiêu tán, chẳng bằng trực tiếp nhau nuốt còn thực tế hơn.”
‘Dù sao cơ thể tiểu tử ngươi cũng rất cổ quái, hình như cái gì cũng có thể tiêu hóa được.”
“Yên tâm thử đi! Lão gia gia ta sẽ không hại ngươi đâu!”
Thẩm Thiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Kình Thương nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ cầm phiến lá vô thượng kia lên chậm rãi cắn.
...
Chóp chép.
Mùi thơm ngát tràn ngập trong miệng Thẩm Thiên, lá trà này rất giòn giống như khoai tây chiên.
Chiếc lá vô thượng được Thẩm Thiên nhai nát nuốt vào trong bụng, quanh người Thẩm Thiên cúng phát ra ánh sáng màu bạc chói chang.
Hắn cảm thấy cả người phiêu du thành tiên, tiến vào một cảnh giới huyền diệu kỳ lạ, vạn vật giữa trời đất dường như đều biến mất trước mắt.
Thẩm Thiên máy móc nhai hết lá Ngộ Đạo Trà vô thượng, hai mắt bắn ra ngân quang sáng chói giống như có thể nhìn thấy rõ tất cả pháp tắc ảo diệu huyền bí trong trời đất.
Sau lưng hắn, dị tượng vô cùng vô tận hiển hiện.
Có thần thú thập phương khống chế lôi đình giương nanh múa vuốt, có vạn kiếm lăng không vỡ vụn bay múa, có thanh long bay giữa chín tầng mây hô phong hoán vũ, có ngũ sắc thần quang tan tác khai thiên, có huyền vũ khổng lồ co duỗi đầu vung vẩy trường kiếm...
Thẩm Thiên không ngừng nhai chiếc lá vô thượng thì từng loại dị tượng đều bắt đầu to lớn hơn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nó trở nên rõ ràng hơn như hóa thành thực chất.
Hiển nhiên, điều này chứng tỏ tạo nghệ của Thẩm Thiên trong phương diện lĩnh vực đạo pháp này đang đột ngột tăng mạnh.
Hắn đã tiến vào một loại cảnh giới đốn ngộ huyền diệu nào đó, dựa vào chiếc lá vô thượng này để nhìn trộm ảo diệu bản nguyên nhất của pháp tắc trong trời đất.
Thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Thiên cũng như hóa thân thành đạo, hòa thành một thể với pháp tắc thiên địa.
“Ngân quang trong mắt chiếu sáng đường lớn, thân hóa hư không hợp với pháp tắc, đó chẳng phải Tiên Thiên Đạo Thể sao?”
Khóe miệng Diệp Kình Thương hơi giật giật: “Rốt cuộc tên này có thể chất gì? Thôn phệ mấy Kiếm Tâm quả thì có thể luyện được Thiên Kiếm Thần Thể, giờ ăn một lá Ngộ Đạo Trà thì có thể thức tỉnh Tiên Thiên Đạo Thể, còn để người khác sống nữa không vậy?”
Tiên Thiên Đạo Thể, bẩm sinh gần với đạo, hai mắt có thể nhìn được vạn pháp trong thế gian.
Đây là thể chất ngay cả ở tiên giới cũng hiếm thấy.
Đủ để kinh diễm cả một cái thời đại!
...
Trong lúc Thẩm Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, Thẩm Thiên nhét miếng lá vô thượng cuối cùng vào miệng.
Rầm!
Một Kim Đan to bằng trái bưởi chậm rãi từ trong cơ thể Thẩm Thiên dâng lên phát ra kim quang vạn trượng làm cho cả hoang đảo đều trở nên vô cùng huy hoàng.
Lúc này Kim Đan vẫn còn đang biến lớn hơn, tốc độ biến lớn rất nhanh giống như đang bơm bong bóng.
Ối...
Kim Đan lớn như quả dưa hấu ngươi từng gặp chưa?
Đúng, lớn như dưa hấu vậy đấy!
Tuyệt Vọng thâm uyên, nơi cư trú của Thái Hư Côn tộc Bắc Hải.
Nơi này khắp nơi đều là vực sâu không thấy đáy, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Và Thái Hư Côn tộc cư ngụ ở đây, đồng thời còn thống soái khu vực phương viên mấy ngàn vạn dặm.
Ở Bắc Hải, địa vị của Thái Hư Côn tộc gần với Hắc Long đảo, có thể so với thế lực cấp Thánh địa ở Đông Hoang, hơn nữa còn là Thánh địa hàng đầu.
“Phụ vương ơi con đau khổ quá!”
“Vì sao lại như vậy, để con chết đi có phải xong không!”
“Côn Bằng pháp, Côn Bằng pháp! Nó đã bày ra trước mặt hài nhi, nhưng con...”
“Nhưng con đã trễ, truyền công ngọc bích thần vận đã hao hết, căn bản ngộ không ra, quá khó, quá khó!”