Chương 570: Đã bao giờ thấy Kim Đan lớn như quả dưa hấu chưa? (2)
Bọn họ vốn tưởng tốc độ của Thẩm Thiên có nhanh thì cũng không thể nào nhanh hơn đám Thiên tôn bọn họ nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra mình đã xai.
Tên nhãi Thẩm Thiên này tuy chỉ là Kim Thân kỳ nhưng tốc độ nhanh đến dọa người.
Hơn nữa không biết có phải tiểu tử này cảm ứng được có người đang theo dõi hay không mà đột nhiên lặn xuống nước biển sau đó biến mất trong đống bùn cát dưới đáy biển.
Đúng vậy, hoàn toàn biến mất không thấy đâu, ngay cả một chút khí tức cũng không hề lưu lại.
Quỷ dị đến mức không thể nào ngờ được.
...
“Sao lại đột nhiên biến mất rồi?”
“Chỉ là một tên nhãi Kim Thân kỳ, sao có thể biến mất ngay trước mắt đám Thiên tôn chúng ta?”
“Tiểu tử này rất cổ quái, ta xem qua một vài chuyện về hắn, còn tà dị hơn cả Thánh tử của Tử Phủ thánh địa kia, nghe nói ngay cả Thánh giả cũng đã từng bị thua dưới tay hắn.”
“Có thể chúng ta đã bị phát hiện, được rồi, cứ về báo cáo tộc trưởng, để người ra mặt vậy.”
“Dầu gì thì cứ gây áp lực với Ngân Chương Thần tộc, lấy một phần tàn pháp về trước cái đã!”
Người áo đen lại xuất hiện giữa trời đất, sau khi bất đắc dĩ thương lượng một hồi liền lần lượt nhảy xuống biển cả, tiến về phía tộc địa của Thái Hư Côn tộc.
Biển cả yên tĩnh không chút gợn sóng như trước, không hề lộ ra bất kỳ khí tức gì.
Một phút... Hai phút... Mười phút... Nửa canh giờ... Một canh giờ...
Sau ba canh giờ, hư không lại một lần nữa xuất hiện ba động.
Những người áo đen kia một lần nữa xuất hiện, trên mặt đều lộ vẻ tức tối: “Tên tiểu hồ ly này vẫn chưa chịu xuất hiện à?”
Trời xanh chứng giám, bọn họ không hề muốn xử lý tiểu tử này.
Hậu quả nếu thật sự xử lý tiểu tử này, cho dù là Thái Hư Côn tộc bọn họ cũng không đảm đương nổi.
Bọn họ chỉ muốn “mời” tiểu tử này về Thái Hư Côn tộc, sau đó “mời” tiểu tử này trả lại bọn họ truyền thừa của Thái Hư Côn tộc thôi!
Không ngờ tiểu tử này chẳng những phát giác được bọn họ đang theo dõi mà còn ẩn nấp kín đáo như vậy dưới sự dò xét nghiêm mật của bọn họ.
Càng quan trọng hơn là, bọn họ đã nói “sẽ rời đi” rồi mà tiểu tử này còn chưa chịu ra!
Đây thật sự là thiên kiêu nhân tộc, không phải thiên kiêu Hồ tộc đấy chứ?
Tâm trạng các trưởng lão Thái Hư Côn tộc cực kỳ sa sút.
...
Cùng lúc đó, trong hải vực hoang vu nào đấy cách nơi này chín ngàn dặm, một bóng dáng lặng lẽ không một tiếng động từ lòng đất chui ra, sau đó đáp xuống một hoang đảo.
Xung quanh hoang đảo này đều bày ra từng tầng trận pháp liễm tức giống như đây là một hư không hoàn toàn không tồn tại.
Nam tử mặc cẩm y bạch long trên mặt nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng chậm rãi đi trên bờ cát, quát khẽ: “Thiên Vương Cái Địa Hổ.”
Giữa trời đất liền vang vọng: “Bảo Tháp Trấn Hà Yêu!”
Hư không nhẹ nhàng gợn sóng, trên bờ cát một nam tử chậm rãi bước ra.
Trên người hắn ta mặc Long Uyên Thánh giáp oai hùng vô song, toàn thân tản ra khí tức hùng hồn.
Trên mặt hắn ta mang mặt nạ lông phượng, bên ngoài thánh giáp khoác áo khoác mũ trùm màu đen, khí tức hoàn toàn bị che giấu!
“Thu hoạch của ngươi rất phong phú.”
“Đều nhờ ngươi điều khiển từ xa rất tuyệt.”
“Hơn nửa năm không gặp, trông ngươi hình như đẹp trai hơn rồi?”
“Đâu có đâu có, đây đều là do gen của ngươi tốt, ngươi vẫn đẹp trai hơn.”
Thẩm Thiên lấy nhẫn chứa đồ trong tay xuống, đưa nó đến trước mặt nam tử áo bào đen: “Có muốn hợp thể không?”
Nam tử áo bào đen chậm rãi lắc đầu: “Khí hỗn độn trong thân thể ngươi là tai họa ngầm, giờ tốt nhất đừng nên dung hợp.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, một bóng dáng mờ mờ chậm rãi nổi lên.
Trên người ông ta mặc trường bào màu tím, râu dài nhìn giống như chân tiên đắc đạo siêu phàm thoát tục, đầy kiểu cách.
Lão giả bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiên và nam tử áo bào đen, dở khóc dở cười: “Tự nói chuyện thú vị lắm à? Tiểu tử ngươi kiếm đâu ra thú vui này vậy?”
“Còn nữa, trận pháp liễm tức này là lão phu đích thân bày bố, cho dù Thánh giả có tới cũng sẽ không thể phát hiện được ngươi.”
“Ngươi mang mũ, đeo mặt nạ thế này không thấy nóng nực à?”
Lúc này nam tử áo bào đen mới chậm rãi gỡ mặt nạ lông phượng xuống, cười hì hì nói: “Sao không nói sớm!”
Mặt nạ gỡ xuống, một dung nhan vô cùng tuấn dật lộ ra.
Không phải Thẩm Thiên thì còn có thể là ai?
...
Ầm!
Bọt nước đánh lên bờ biển, Thẩm Thiên ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn.
Sau lưng hắn là lão giả áo tím Diệp Kình Thương lơ lửng giữa không trung lúc này trên mặt mang đầy vẻ ngạc nhiên.
“Loại lá Ngộ Đạo Trà chất lượng thế này mà cũng xuất hiện ở hạ giới, đúng là không thể tưởng tượng được, Hỗn Độn Lĩnh vực này không đơn giản!”
Diệp Kình Thương nhẹ nhàng vuốt ve lá trà như khay bạch ngọc giống như vuốt ve tình cảm chân thành: “Cái này nếu ở Tiên giới chắc cũng rất đáng tiền.”
Thẩm Thiên hỏi: “Đáng giá bao nhiêu tiền?”
Diệp Kình Thương liếc Thẩm Thiên: “Nói với ngươi ngươi cũng chẳng hiểu đâu, cứ thành tiên trước rồi nói với ngươi sau!”
Nói xong, Diệp Kình Thương hít sâu một hơi: “Cái đồ chơi này là đồ tốt, nhưng mà phải pha đúng cách thì mới có thể phát huy hoàn toàn dược hiệu.”
Ông ta lườm Thẩm Thiên, giễu cợt nói: “Đem Niết Bàn Thánh dịch pha Ngộ Đạo Trà kiểu như ngươi đúng là phung phí của trời.”
Thẩm Thiên: “???”
Sao hắn cứ cảm thấy lão già này đang giễu cợt bản mỹ nam tử.
Diệp Kình Thương vươn tay ra: “Cho lão phu mười lá trà, nếu không nhờ lão phu hao tổn một lượng lớn sức mạnh linh hồn giúp ngươi kích phát hết dược lực của Ngộ Đạo Trà thì ngươi không thể làm được đâu.”
Thẩm Thiên: “???”
Sao hắn cứ cảm thấy lão già này đang muốn lừa mình.
Được rồi, dù sao cũng từ tiên giới tới, có thể ông ta thật sự biết bí phát kích phát dược hiệu của trà.