Chương 572: Sư phụ hắn hung hăng chừng nào con không biết được đâu (1)
Trong bể cá màu ngọc bích cao ba trượng, một bóng dáng đang lơ lửng.
Nó bằng khoảng một người trưởng thành, toàn thân như một con cá lớn phủ đầy những vảy lân màu đen nhánh nhưng đầu lại không phải đầu cá mà cực kỳ giống với chim ưng lớn.
Lúc này, nó đang tí tách rơi lệ, nước mắt hòa cùng với linh dịch trong bể cá.
Trước mặt con ngư điêu này là một nam nhân trung niên áo bào đen cao lớn, toàn thân ông ta tản ra u quang nhàn nhạt.
Ông ta cứ tùy ý đứng đó giống như hoàn toàn dung hợp với hư không chung quanh, vạn pháp không dính thân, đứng giữa trời đất tư thế bất bại.
Người này chính là Tộc trưởng đương nhiệm Thái Hư Côn tộc, Côn Hư.
Trong số những tộc trưởng các đời của Thái Hư Côn tộc, Côn Hư là một trong những tồn tại tài tình đứng đầu.
Nếu không phải như thế, ông ta cũng đã không thể chứng đạo thành thánh trong vòng hai ngàn tuổi, trở thành cường giả trong số các Thánh nhân.
Nếu không phải như thế, ông ta càng không thể vượt qua rất nhiều thiên kiêu Côn tộc, ngồi vững vàng trên vị trí Tộc trưởng, nên biết những cự côn kia không phải dễ điều khiển.
Côn Thần vương nhìn về phái phát ra âm thanh trong bể cá, đó là con trai duy nhất của ông ta, cũng là thiên kiêu mạnh nhất Côn tộc lúc bấy giờ: Côn Minh.
Mấy tháng trước trong Hỗn Độn Hải Vực Côn Minh đã phát hiện ra Côn Bằng thần điện và Côn Bằng pháp trong truyền thuyết.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng Côn Bằng ngọc bích ghi chép Côn Bằng pháp kia không biết đã bị ai nhanh chân đến trước, thần vận đạo ý đã bị tiêu hao đến bảy tám phần.
Chút thần vận ít ỏi còn sót lại kia chỉ là cọng gân gà khiến người ta ăn vào thì chẳng mùi vị gì nhưng bỏ đi thì lại tiếc.
Đổi lại là người ngoài không ngộ được thì thôi, cùng lắm là trực tiếp rời đi.
Nhưng Côn Minh thân là Thiếu tộc trưởng Thái Hư Côn tộc, chấp niệm đối với Côn Bằng pháp thật sự quá sâu.
Hắn ta đã ngồi trước tường ngọc Côn Bằng cảm ngộ mấy tháng, miễn cưỡng tự lĩnh ngộ Côn Bằng pháp kia.
Cuối cùng hắn ta đã miễn cưỡng thôi động được Côn Bằng pháp sắp hóa bằng, nhưng kết quả rõ ràng có thể thấy được, hắn ta đã tẩu hỏa nhập ma biến thành một con ngư điêu.
Ừm, cũng có thể gọi là một con chim côn.
Nếu nói Côn Minh biến thuế hoàn toàn thất bại thì cũng chưa đến mức hoàn toàn thất bại.
Dù sao cự côn hóa bằng thật sự là bắt đầu từ đầu rồi dần dần thuế biến, trình tự của Côn Minh không sai.
Điều đáng ngại là hắn ta lĩnh ngộ “Thiên Hóa Bằng” của Côn Bằng pháp thực sự không quá thiếu sót, khiến hắn ta chỉ hóa được đầu rồi không thể nào tiếp tục nữa.
Lúng tung hơn nữa là hắn ta cũng không thể hóa lại thành côn mà chỉ có thể tồn tại ở hình thức nửa cá nửa chim.
Chuyện này đúng là nhức cả trứng!
Mặc dù Côn Minh cũng có thể dùng chướng nhãn pháp biến bản thân về hình thái nhân loại nhưng lúc đánh nhau, hoặc lúc người ta dùng loại thuật pháp khác nhìn thấu ngươi là có thể nhìn thấu được từ đầu đến gót chân bản thể.
Đến lúc đó một con cá mang theo cái đầu gà lớn thì đúng là không được đẹp cho lắm.
Ta đường đường là Thiếu tộc trưởng Thái Hư Côn tộc mà không có mặt mũi vậy sao? Nếu truyền ra ngoài sau này sao còn làm côn được nữa?
“Phụ vương, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ sau này con chỉ có thể duy trì hình dáng này thôi sao?”
Côn Thần vương cảm nhận được Côn Minh trong bể cá khóc không ra nước mắt thì khóe miệng hơi giật giật.
Ông ta đã đem linh dịch bảo bối của mình ra cho nhi tử bảo bối ngâm trong đó là để mượn sức mạnh của linh dịch giúp Côn Minh đột phá hàng rào kia, hóa bằng thành công.
Nhưng kết quả rõ ràng là ông ta đã thất bại.
Hư côn hóa bằng không chỉ đủ năng lượng là có thể tiến hành.
Trong quá trình này còn liên quan đến biến hóa huyền diệu cực kỳ phức tạp, chỉ có “Thiên Hóa Bằng” trong Côn Bằng pháp là trình bày rõ ràng.
Bây giờ Côn Bằng pháp thất truyền, tình huống Côn Minh hiện nay tương đối không ổn.
Đúng lúc này, hư không chậm rãi dao động, có vài bóng người xuất hiện trong đại điện.
Mấy vị này chính là mấy vị trưởng lão Côn tộc theo dõi Thẩm Thiên ban đầu, lúc này trong mắt bọn họ tràn đầy thất bại.
“Khởi bẩm tộc trưởng, đã tra rõ rang người lĩnh ngộ “Côn Bằng pháp” hoàn chỉnh trước Thiếu tộc trưởng là thần thánh phương nào.”
Ồ?
Côn Thần Vương xoay đầu lại, trong mắt lóe lên quang mang thâm thúy: “Là ai?”
Một trưởng lão trong đó nói: “Chúng ta đứng ngoài Hỗn Độn Hải Vực nhìn thấy Thẩm Thiên Thần Tiêu Thánh tử tân nhiệm thi triển Côn Bằng pháp bỏ chạy.”
“Chỉ tiếc tiểu tử này thực sự giảo hoạt, am hiểu loại công pháp thu liễm khí tức nào đó trốn xuống đáy biển ẩn nấp mấy ngày đến nay chưa chịu lộ diện.”
“Chúng ta không có cách nào khác đành quay về trước bẩm báo tộc trưởng.”
Thần Tiêu thánh địa, Thần Tiêu Thánh tử?
U quang bên ngoài cơ thể Côn Hư khẽ run rẩy: “Là đồ đệ của Sở Long Hà và Trương Long Uyên sao?”
Một vị trưởng lão khác gật đầu: “Đúng vậy, chính là đệ tử của Thần Tiêu Thánh chủ Trương Long Uyên, chỉ là một Thánh tử Đông Hoang mà chạy đến Bắc Hải, còn dám cướp đoạt Côn Bằng pháp của bổn tộc. Tộc trưởng, hay là dứt khoát xử lý triệt để...”
Nói xong, trưởng lão kia chậm rãi làm động tác cắt cổ.
Khóe miệng Côn Thần vương giật giật, sắc mặt trầm xuống nói: “Ngu xuẩn, ngươi có biết sau lưng tiểu tử này có bao nhiêu người chống lưng không?”
Trưởng lão không hiểu: “Sau lưng của hắn chẳng phải chỉ có mình Trương Long Uyên và Sở Long Hà thôi sao!”
“Sở Long Hà đã bị phế lâu rồi, Trương Long Uyên chẳng qua chỉ là Thánh giả vừa tấn cấp, Thánh giả bổn tộc đông đảo, chẳng lẽ còn sợ một Thánh địa đã xuống dốc như chúng à?”
“Tộc trưởng ngài năm đó không phải đã từng cùng Trương Long Uyên ác chiến bảy ngày bảy đêm, chưa phân thắng bại sao? Nếu có thể thu hồi Côn Bằng pháp, chắc chắn thực lực của ngài sẽ tăng nhiều, đến lúc đó hà tất...”