Chương 573: Sư phụ hắn hung hăng chừng nào con không biết được đâu (2)
Trưởng lão còn chưa liền bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang: “Câm miệng!”
Côn Thần Vương chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang đầy vẻ trang nghiêm: “Côn tộc ta là một trong hai chủng tộc chí tôn ở Bắc Hải, sao có thể làm những chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy?”
“Nếu Minh Nhi có thể ra tay đánh bại Thẩm Thiên, thậm chí giết chết lấy lại Côn Bằng pháp, đó là vinh quang của Minh Nhi.”
“Nhưng nếu những trưởng lão cấp Thiên tôn như các ngươi ra tay, cho dù thật sự giết được tiểu tử này lấy lại Côn Bằng pháp thì cũng sẽ trở thành trò cười của ngũ vực.”
Trưởng lão kia mặt lộ vẻ không cam lòng: “Thế nhưng Côn Bằng pháp cực kỳ quan trọng, bổn tọa cảm thấy có thể dùng những thủ đoạn đặc biệt để có được nói.”
Côn Hư khẽ nói: “Không có gì quan trọng hơn sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của Côn tộc, cho dù là Côn Bằng pháp.”
Chỉ một câu nói, sau lưng Côn Hư đột nhiên hiển hiện hư ảnh cự côn vạn trượng.
Uy áp bành trướng mênh mông trong khoảnh khắc quét sạch nghìn vạn dặm hải vực khiến vô số Hải tộc run rẩy.
Ông ta lạnh lùng nói: “Truyền lệnh bổn vương, Côn tộc và Thần Tiêu thánh địa đời đời giao hảo, bổn vương và Thần Tiêu Thánh chủ còn là hảo hữu chí giao, Thần Tiêu Thánh tử là khách Bắc Hải, nên chiêu đãi.”
“Phóng “Hư Côn lệnh” mời Thần Tiêu Thánh tử đến Tuyệt Vọng thâm uyên làm khách, các tộc Bắc Hải cùng chứng kiến.”
“Cho dù có muốn lấy lại Côn Bằng pháp, bổn tộc cũng phải lấy một cách đường đường chính chính.”
Rõ ràng, Côn Hư mặc dù tuổi trẻ, nhưng tiếng nói trong Thái Hư Côn tộc không nhỏ.
Sau khi ông ta chính thức phát ra hiệu lệnh, các trưởng lão còn lại tuy cũng không cam lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ cáo lui, chuẩn bị làm theo.
Khi tất cả trưởng lão đều đã rời đi hết, Côn Minh trong bể cá dò hỏi: “Phụ vương anh minh, người đang chuẩn bị bày Hồng Môn yến ở Tuyệt Vọng thâm uyên sao?”
Côn Hư khẽ nói: “Hồng Môn yến cái gì? Không biết trong cái đầu của con suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”
“Ngay cả Thông Thần Cảnh cũng còn chưa đạt được mà đã đòi tranh giành với người ta, vi phụ hơi không chú ý con liền kết thù kết oán với Thần Tiêu Thánh tử ngay.”
“Con có biết vị Thần Tiêu Thánh tử này có nội tình như thế nào không? Biết thực lực người ta ra sao không? Biết người ta có thủ đoạn gì không?”
Côn Minh bĩu môi: “Chẳng qua chỉ là một Thánh tử nhân tộc, vì vận khí tốt nên lĩnh ngộ Côn Bằng pháp trước hài nhi một bước thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ?”
“Nếu không phải vì bây giờ hài nhi thuế biến xảy ra vấn đề, không tiện lộ diện, cho dù thực lực ở mức ban đầu thì cũng có thể trấn áp được hắn.”
Côn Thần Vương cười nhạo nói: “Thằng nhóc xui xẻo con đã đổi sang đầu chim rồi mà não vẫn chưa cải thiện chút nào à.”
Trong lúc nói chuyện, Côn Thần Vương ném một ngọc bội ra: “Đây là tin tức tình báo vi phụ đã cố tình bảo thám tử bên Ngân Chương Thần tộc và Long tộc tìm hiểu, liên quan đến Thần Tiêu Thánh tử, con tự xem đi.”
Côn Thần Vương càng nói vẻ mặt càng trầm đi: “Xem kỹ một chút, Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên được xưng là đệ nhất mỹ nam Đông Hoang, mười sáu tuổi, xuất thân từ một vương quốc nào đó của thế giới phàm tục.”
“Từ nhỏ vận mệnh nhiều thăng trầm, bị coi là tai tinh, nhưng mà mấy tháng trước bỗng nhiên chuyển vận, giống như được thiên đạo chiếu cố.”
“Mở Linh Khoáng Thạch thì mở được chương cấm kỵ “Dùng Thân Hóa Kiếp” thất truyền vạn năm của Thần Tiêu thánh địa.”
“Đến chiến trường thượng cổ thì kiếm được Chiến Thần tháp Thần khí chí tôn.”
“Con có hiểu đây gọi là gì không? Đây gọi là mệnh cách Tiềm Long Thăng Thiên, là đứa con vận khí vô thượng thật sự.”
Khóe miệng Côn Minh hơi giật giật, lầm bầm: “Làm gì mà ghê gớm đến thế, phụ vương không thần thánh tên này quá đấy chứ?”
Côn Thần Vương khẽ nói: “Sao bổn vương có thể sinh ra một đứa không có đầu óc như con vậy nhỉ?”
Nói xong, Côn Thần Vương lạnh lùng nói: “Con đọc kỹ đi, sau khi Thẩm Thiên gia nhập Thần Tiêu thánh địa, phàm là ai đối đầu hắn thì sau đó sẽ có kết quả như thế nào.”
“Đại sư huynh Phương Thường Thần Tiêu thánh địa từng đối nghịch với hắn, kết quả đột phá Kim Đan cửu chuyển thất bại, Kim Đan bị nứt.”
“Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên từng đối nghịch với hắn, kết quả tức giận đến mức Nguyên Anh suýt nữa thì vỡ.”
“Tử Phủ Thánh tử Tề Thiếu Huyền cũng từng đối nghịch với hắn, kết quả bị Thẩm Thiên một chiêu đánh bại trước mắt bao nhiêu người, sau khi đến Bắc Hải toái đan thành anh, Nguyên Anh suýt bị Kim Đan của mình ức chết.”
“Từng sự kiện như vậy đã xảy ra, giờ con thử soi gương xem bộ dạng quỷ cảu con bây giờ coi có cảm thấy quen quen không?”
Coong!!!
Lời của Côn Thần Vương giống như hồi chuông cảnh tỉnh vang lên bên tai Côn Minh.
Sắc mặt hắn ta âm trầm nói: “Chẳng lẽ lần này con tẩu hỏa nhập ma là do tiểu tử này nghĩ cách ám hại con?”
Khóe miệng Côn Thần Vương giật giật, cố nén suy nghĩ nhét nhi tử ngốc này vào lại bụng mẹ: “Đúng là cái thé đầu heo ngu xuẩn.”
“Tự con miễn cưỡng hóa bằng thất bại, hắn còn chẳng hề lộ mặt thì sao có thể ám hại con? Là vận khí tấn công!”
Côn Thần Vương đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Mỗi thời đại hoàng kim đều sẽ có vài nhân vật chính được thiên đạo ưu ái xuất hiện, bọn họ có số mệnh và thiên phú vượt xa người thường.”
“Tề Thiếu Huyền là loại người này, con là loại cá côn này, nhưng nhân vật chính được thiên đạo ưu ái cũng có chia cấp bậc.”
“So sánh một cách đơn giản nhất là, nếu nói con và Tề Thiếu Huyền là con nuôi của thiên đạo thì đẳng cấp của tiểu tử Thẩm Thiên kia tương đương hắn là con ruột của thiên đạo.”
“Đứa con nuôi như con muốn đánh nhau với con ruột, con nói thiên đạo sẽ giúp ai?”
Côn Minh: “...”
Côn Minh hít sâu một hơi lạnh cảm thấy phụ thân đã mở ra cho hắn ta một cánh cửa của thế giới mới.
Hắn ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Côn Thần Vương, nói: “Chẳng lẽ, hài nhi đành phải chịu thua Thánh tử nhân tộc kia sao?”
Côn Thần Vương nhìn Côn Minh như nhìn một thằng ngu.