Chương 589: Bia cổ cấm kỵ của Thái Hư Côn tộc (2)
Lão bất đắc dĩ nói: "Không có tiền đồ gì cả, công nhận con của người khác ưu tú hơn con mình khó khăn đến vậy sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
"Thẩm Thiên thánh tử người ta đã đem trả "Côn Bằng pháp" hoàn chỉnh cho bổn tộc, có ơn rất lớn đối với tộc mình."
"Nếu sau này con gây phiền phức cho hắn thì hãy xem cha trừng trị con thế nào!"
Côn Hư nói xong ánh mắt sâu xa, một đạo ánh sáng màu xanh âm u từ trong tay bắn ra, rơi vào giữa chân mày của Côn Minh.
Côn Minh đột nhiên cảm thấy vô số diệu pháp thần bí hiện lên trong đầu mình, đó là căn nguyên diệu pháp thuộc về thần thú của Côn Bằng.
Nếu Côn Pháp thuộc âm, Bằng Pháp thuộc dương và cô âm không sinh, cô dương không dài thì Côn Pháp và Bằng Pháp đã hoàn toàn được tinh luyện thành một thể Côn Bằng pháp.
Tuy ban đầu Côn Minh chỉ lĩnh hội được một phần của Côn Bằng pháp, không thể hóa bằng mạnh mẽ, nhưng hắn ta vẫn có ấn tượng khái quát về Côn Bằng pháp.
Hắn ta có thể xác định rõ, Côn Bằng pháp xuất hiện trong đầu bản thân lúc này tuyệt đối là thật.
Nếu nghiên cứu tu luyện dựa theo loại pháp môn này thì chắc chắn trong một thời gian có thể hóa bằng!
Cho nên đây không phải là ma thuật đặc biệt???
Sau khi cảm ngộ sơ lược Côn Bằng Pháp chỉnh lý xong, Côn Minh rất vất vả mới khôi phục lại tinh thần đang kích động, nhìn Côn Hư và Côn Ngọc.
Nhưng khi nghĩ lại lời nói của hai người, trong lòng hắn ta lại rối bời.
Kim Thân ép Thông Thần? Giả dối!
Chẳng qua hôm nay hắn ta đã thu được "Côn Bằng pháp" hoàn chỉnh, thần lực hỗn loạn trong cơ thể Côn Minh dần dần khai thông, tinh thần cũng dần được ổn định.
Hừ!
Thật ra, chủ yếu là sau khi thu được Côn Bằng pháp thì Côn Minh đột nhiên cảm thấy thoãi mái toàn thân, dường như thoát ra khỏi sự ràng buộc, trong nháy mắt thần lực trở thành sự trợ giúp thần thánh.
Tuy rằng trước đây trải qua đả kích lớn, nhưng năng lực phản đòn của hắn ta càng mạnh hơn và ít nhất tinh thần cũng không thất thường nữa.s
...
Thấy tinh thần Côn Minh đã ổn định, Côn Hư gật đầu: "Lần này, Thần Tiêu thánh tử không chỉ trả vô thượng pháp cho bổn tộc mà còn tặng bản vương một phần lá trà ngộ đạo vô giá."
Nhìn hai đứa con mình, Côn Hư nói: "Đợi sau khi bản vương pha loại trà ngộ đạo này thì các con cũng uống một chén đi. Cái này sẽ giúp ích rất lớn khi cảm ngộ "Côn Bằng pháp"."
Côn Minh bĩu môi: "Lá trà này có gì hiếm lạ đâu? Bản thân con hoàn toàn cũng có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong Côn Bằng pháp."
Sắc mặt Côn Hư trầm xuống, đứa con xui xẻo này càng ngày càng không nghe lời rồi!
Dường như nghĩ đến điều gì, Côn Hư nói: "Tốt lắm, vậy thì không có phần của con."
Côn Hư lấy ra một bộ ấm trà cực phẩm, đặt trước mặt Côn Minh, bắt đầu dùng nước suối cực phẩm của Côn tộc mà rửa.
Sau khi đun và rửa sạch bộ ấm trà, cả bộ ấm trà đều tỏa ra một mùi trà thơm nhàn nhạt, đó là hương trà còn sót lại trong quá trình nấu trà.
Trong hư không dường như vang lên âm thanh gì đó, pháp tắc ảo diệu vòng xung quanh, vô cùng kỳ lạ.
Côn Minh bĩu môi, không phải chỉ là trà đạo sao!
Tên trộm ác độc Thẩm Thiên mê hoặc muội muội Biên Tiên của ta, đoạt tình yêu của bản côn, đừng tưởng rằng đem trả "Côn Bằng pháp" thì bản côn sẽ mang ơn!
Sớm muộn cũng có một ngày, bản côn sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi để tất cả mọi người biết ngươi không được!
Đúng vậy, cho tới bây giờ Côn Minh vẫn không tin Thẩm Thiên có thể đánh bại Côn Ngọc.
Hắn ta nghĩ, tỷ tỷ chắn chắn thấy Thẩm Thiên đẹp trai nên mới cố tình nhường hắn.
Chỉ cần hắn ta nỗ lực tu luyện hoàn chỉnh bản "Côn Bằng pháp" thì nhất định có thể đạt được vị trí Côn Bằng chí tôn và trấn áp Thẩm Thiên.
Đến lúc đó thì Biên Tiên muội muội cũng sẽ biết quay đầu và trở lại trong vòng tay của bản côn.
Cho nên lúc này, tuyệt đối bản côn không thể uống trà của Thẩm Thiên đưa, dù sao bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.
Có thể nói, Côn Bằng pháp là tam quang thần thủy của Côn tộc.
Nếu hắn ta uống trà ngộ đạo của Thẩm Thiên thì tương lai sao còn có chỗ đứng?
Hừ, không uống!
Ta là Thái Hư Côn tinh nhuệ, tại sao phải khom lưng vì một chén trà?
Trong khi Côn Minh hạ quyết tâm không uống trà ngộ đạo, kiên quyết nghiên cứu Côn Bằng pháp hoàn chỉnh thì cuối cùng Côn Hư cũng lấy lá trà ra.
...
Bình bạch ngọc còn chưa mở ra thì trong hư không đã vang lên âm thanh huyền diệu.
Loại âm thanh huyền diệu, bí ẩn và lúc ẩn lúc hiện trong hư vô này hoàn toàn không thể đoán được ý nghĩa sâu xa nào nhưng vẫn ẩn chứa thần vận đặc thù.
Trong nháy mắt khi âm thanh vang lên, cả Côn Hư và Côn Ngọc đều cảm nhận rõ ràng thần lực "Côn Bằng pháp" trong cơ thể mình trở nên sôi nổi.
Trong hồ cá, Côn Minh khép hờ hai mắt, dường như vẫn đang tập trung chìm đắm trong ngộ đạo, chỉ là mỏ chim vô tình giật giật, hình như có hơi đau răng.
Khóe miệng Côn Hư khẽ nhếch lên, lấy những lá trà ngộ đạo lấp ánh ánh sáng màu bạc từ trong bình bạch ngọc, giọng nói mờ mịt kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Lá trà tự động trôi lơ lửng trong hư không, giống một con Côn Bằng thu nhỏ, bồng bềnh trôi trong linh khí mơ hồ.
Hương vị của trà lập tức lan ra trong toàn bộ đại điện.
Côn Hư dùng hai tay bấm ấn pháp hết cái này đến cái khác, đánh vào trong lá trà ngộ đạo.
Đột nhiên, hương vị trà ngộ đạo được bốc lên toàn diện, trong toàn bộ đại điện đều tràn ngập trà khí.
Trong hương trà đậm đà này, thần hồn của Côn Minh và Côn Ngọc tựa như đầu khói thuốc bị dập tắt, trở nên vô cùng phấn khích và nhạy bén, cả nhận thức cũng tăng lên rất nhiều.
"Quá kỳ diệu!"
Côn Hư tự lẩm bẩm, giọng nói không nhỏ, bảo đảm vừa đủ để Côn Minh trong hồ cá nghe được.