Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 590: Bia cổ cấm kỵ của Thái Hư Côn tộc (3)

Chương 590: Bia cổ cấm kỵ của Thái Hư Côn tộc (3)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Ánh mắt lão nóng rực: "Lá trà này còn siêu phàm hơn so với tưởng tượng của bản vương. Chắc chắn là cây trà ngộ đạo hơn mười vạn năm."
"Cây trà ngộ đạo này tối thiểu cũng ba mươi vạn năm, thậm chí có thể là cây trà ngộ đạo hơn năm mươi vạn năm!"
"Giá trị của một mảnh lá trà ngang bằng với một món thánh khí tốt!"
"Một bình trà có thể so sánh với thánh khí, xa xỉ, quá xa xỉ!"
"Ngọc nhi, lát nữa con hãy uống thêm vài chén."
Trên mặt Côn Ngọc để lộ nụ cười mê người: "Con biết, con nhất định nổ lực lĩnh ngộ Côn Bằng pháp, sớm ngày huyết mạch thăng thiên, trở thành Côn Bằng thực thụ."
Côn Hư một bên pha chế trà ngộ đạo, một bên gật đầu vui mừng: "Con giống như đã được giác ngộ, cha rất vui mừng."
Hương trà trong đại điện càng lúc càng nồng, chuyển động của Côn Minh trong hồ cá dần dừng lại, trong mỏ chim truyền ra tiếng nuốt nước bọt.
Hắn ta mở đôi mắt vốn đang nhắm nghiền, ánh mắt trong đợi nhìn nước trà đang sôi.
Mùi trà này, thậm thơm nha!
Hiển nhiên, Côn Hư không có ý định chia trà cho Côn Minh.
Lão lấy lá trà ngộ đạo ngâm nước suối, từ từ tách đạo vận trong trà ra, pha chế một bình trà đầu tiên.
Chậm rãi rót một chén cho lão và Côn Ngọc, Côn Hư mỉm cười nói: "Ngọc nhi, bản vương dự định xin Thần Tiêu thánh tử đảm nhiệm nhân gian hành tẩu của bổn tộc, không biết con cảm thấy thế nào?"
Dường như Côn Ngọc nghĩ đến điều gì, sắc mặt ửng đỏ: "Cha là tộc trưởng của bổn tộc, chuyện mời Thẩm huynh đảm nhiệm nhân gian hành tẩu, vì sao phải thương lượng với con gái?"
Trên mặt Côn Hư tươi cười, lộ vẻ "rõ ràng": Con không cần thiết phải ký khế ước với Thần Tiêu thánh tử!"
"Đương nhiên cha sẽ cân nhắc tâm nguyện của con, nếu con không đồng ý thì cha cũng có thể chọn những cô gái khác ký khế ước với Thần Tiêu thánh tử."
Dù sao, lão chính là muốn cưỡi hắn nha!
...
Côn Ngọc nhẹ nhàng uống nước trà ngộ đạo, nước trà ấm nóng khiến khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng.
Nàng suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Thần Tiêu thánh tử là thiên kiêu vô cùng mạnh mẽ ở Đông Hoang, có quan hệ không tệ với Long tộc, nếu tùy tiện ký khế ước cùng một vị tộc nữ thì có phần không được xem trọng lắm."
"Con là trưởng công chúa trong tộc, hưởng thụ vinh quang của bổn tộc, đương nhiên cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của công chúa, cha sẽ là chủ nhân của khế ước."
Trong hồ cá, Côn Minh: "???"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Thần Tiêu thánh tử lại đảm nhiệm nhân gian hành tẩu của Côn tộc chúng ta?
Các người có hỏi qua ý kiến của bản côn sao? Các người không biết ta từng có chuyện với tên kia rồi sau đó còn đánh hắn một trận không?
Thẩm Thiên vô liêm sỉ, đã đoạt Biên Tiên muội muội của bản côn thì thôi đi, còn dám đánh trúng ý đồ của tỷ tỷ ta, sau đó chuẩn bị kết hợp cùng tỷ tỷ để đánh ta sao?
Đáng ghét, được nước lấn tới!
Côn Minh mở mắt, rít gào trong hồ cá: "Con phản đối, con phản đối tên đó đảm nhiệm nhân gian hành tẩu của bổn tộc!”
Côn Thần Vương liếc mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà mình, thản nhiên uống một chén trà ngộ đạo: "Thẩm Thiên thánh tử cũng không cưỡi con, có đến lượt con phản đối sao?"
Uống trà ngộ đạo, toàn thân Côn Thần Vươn tỏa ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, trong đôi mắt như có những vì sao lơ lửng.
Lão cảm thán: "Trà ngon, quả nhiên là trà ngon!"
"Sau khi uống trà xong và bế quan vài ngày, lĩnh ngộ được ảo diệu của Côn Bằng pháp thì chắc chắn bản vương có thể giỏi hơn nữa!"
Côn Ngọc nói: "Cha, Côn tộc của ta có mâu thuẫn với Long tộc. Nếu Thần Tiêu thánh tử ngại vì tình cảm với Long Đảo mà không chấp nhận ký khế ước với con thì sao?"
Côn Thần Vương sửng sờ một chút, sau đó sắc mặt khó coi.
Đúng vậy!
Lỡ như Thần Tiêu thánh tử từ chối thì làm sao bây giờ?
Nếu là người bình thường đảm nhiệm nhân gian hành tẩu của Côn tộc thì quả thực là nở mặt tổ tiên.
Nhưng Côn Thần Vương không quên rằng tên Thẩm Thiên này là một đứa con khí vận chân chính, nhất định là con riêng của thiên đạo.
Dường như gánh trách nhiệm nhân gian hành tẩu với hắn cũng không có gì khác biệt.
Có vẻ không dễ dàng ôm bắp đùi này nha!
Này, trà trong miệng hình như không có hương vị gì!
...
Qua một lúc lâu, Côn Thần Vương vỗ tay: "Đúng vậy, để Thần Tiêu thánh tử đi lĩnh hội tấm bia cổ cấm kỵ!"
Lĩnh hội bia cổ cấm kỵ?
Trên mặt Côn Ngọc lộ vẻ lo lắng: "Cha, cha có nghiêm túc không?"
Cái gọi là bia cổ cấm kỵ là dùng để chỉ một tấm bia đồng được thủy tổ của Côn tộc vớt lên từ vực thẳm tuyệt vọng, trên mặt điêu khắc đạo văn vô cùng huyền diệu.
Đạo văn này huyền diệu khó lường không gì bằng, bên trong chứa đựng đạo nghĩa sâu xa, có sức hấp dẫn trí mạng đối với đại thánh cấp cường giả.
Theo truyền thuyết, chứng cứ cho rằng thủy tổ của Thái Hư Côn tộc sau khi lĩnh hội được tấm bia đồng này thì tu vi tăng mạnh và sau đó xưng đế.
Do đó, nhất mạch xưng bá ở Bắc Hải của Thái Hư Côn tộc được hình thành.
Vì vậy, tấm bia cổ này còn được gọi là tấm bia căn nguyên của Thái Hư Côn tộc, địa vị cao cả và là nòng cốt đáng tin cậy của thiên kiêu bổn tộc.
Thậm chí sở dĩ năm đó Côn Bằng đại thánh mạo hiểm lẻn vào vực thẳm tuyệt vọng sâu bốn trăm vạn trượng cũng vì hi vọng có thể tìm cách lĩnh hội bảo vật tương tự như tấm bia cổ này.
Chỉ tiếc là khí vận của ông không xong rồi.
Vì sao tấm bia cổ thần kỳ như vậy mà Côn tộc lại gọi là tấm bia cấm kỵ?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từ xưa đến nay, ngoại trừ thủy tổ ra, tất cả những tuyệt thế thiên kiêu của Côn tộc lĩnh hội tấm bia cổ này thì đều không có kết cục tốt.
Một số người ngồi đợi đến hao gầy trước bia cổ hàng nghìn năm, căn nguyên bị tiêu hao như ngọn đèn cạn dầu, cuối cùng vẫn không thể thức tỉnh được.
Một số khác bị cưỡng ép ra khỏi bia cổ, dẫn đến tẩu hòa nhập ma còn tự bùng nổ thần lực đến chết.
Còn những người thành công lĩnh hội diệu pháp vô thượng nào đó, nhưng cả người đều biến thành đạo vận và bị bia cổ hấp thụ.
Đúng vậy, bị bia cổ hấp thụ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất